“Không có, không có, ngài có thể lại đây chính là vinh hạnh của bệnh viện chúng tôi, sao có thể nói là quấy rầy hay không quấy rầy.” Tôn viện trưởng nói xong thì ngừng một chút, sau đó cẩn thận hỏi: “Có thể cho tôi hỏi một câu không, việc riêng của thư ký Trần là gì vậy?”
Trần Huy không giấu giếm, duỗi tay giới thiệu Khương Tuệ Ninh: “Vị này chính là đồng chí Khương, vợ của thủ trưởng Quý. Hôm nay tôi và đồng chí Khương lại đây thăm hỏi mợ của cô ấy, cũng chính là bác sĩ Từ, bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện các ông.”
Việc Quý Thần Nham cưới vợ không phải bí mật của khu ba, thậm chí cũng không phải bí mật của Đông Thành.
Có rất nhiều người ở Đông Thành biết chuyện này, nhưng mà khi mọi người nghe nói Khương Tuệ Ninh chính là vợ mới của Quý Thần Nham thì đều không nhịn được sôi nổi để lộ biểu cảm ngạc nhiên.
Thiên ạ, cháu gái của bác sĩ Từ thế nhưng gả cho Quy Thần Nham của Đông khu ba.
Rốt cuộc thân phận của Quý Thần Nham khủng khiếp đến mức nào chứ? Chắc chắn cô sẽ không mặt dày đến mức cho rằng viện trưởng là đang nể mặt mình, rất rõ ràng, người ta là nể mặt người đàn ông phía sau cô.
Bất quá mặt mũi này cũng lớn thật đấy, trước kia cô nằm mơ cũng không dám mơ thấy cảnh tượng này.
Một bên Lưu Nghiêu cũng hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Trong Đông Thành có ai là không biết Quý Thần Nham.
Từ Ngọc Trân thế mà lại là mợ của vợ Quý Thần Nham, vốn dĩ cô ấy đã có danh tiếng tốt, hiện tại lại có mối quan hệ này, mình còn tranh giành lại không? Đừng nói tranh, chắc là trước kia bà ta cũng không xem mình là đối thủ đúng không?
Vậy những việc mình làm gần đây chẳng phải đều là trò hề sao? Chắc chắn Từ Ngọc Trân đã biết từ, cho nên vẫn luôn ở một bên xem trò hề của mình.
Nghĩ đến đây, Lưu Nghiêu cắn chặt hàm răng đến mức gần đứt đoạn, một con nhóc miệng còn hôi sữa thì sao có thể gả cho Quý Thần Nham chứ? Chẳng lẽ là ỷ vào gương mặt như hồ ly tinh kia? Mọi người đều nói Quý Thần Nham là nhân vật lớn, nhưng cũng chỉ là một người nông cạn.
Trần Huy lại rất bình tĩnh, cho Khương Tuệ Ninh một ánh mắt khẳng định. Khương Tuệ Ninh vội quay lại dáng vẻ thong dong như vừa rồi, vươn tay mỉm cười đáp lại một câu: “Viện trưởng, chào ngài.”
Hình như cô thoáng nhìn thấy thư ký Trần nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, đây là khen cô giả vờ thành công sao?
Khương Tuệ Ninh nhìn dáng vẻ kinh sợ của viện trưởng, tức thì cảm thấy hình như cáo mượn oai hùm cũng rất sảng khoái
Lại nhìn Lưu Nghiêu co đầu rút cổ ở một bên, từ khi mình xuất hiện, biểu cảm trên gương mặt bà ta thay đổi rất xuất sắc.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật sự quá ấu trĩ, nhưng lại có chút sảng khoái là chuyện như thế nào đây?
Mặc kệ, dù sao cô cũng thật sự là vợ của Quý Thần Nham.