[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 127: Anh Ấy Thực Sự Có Chút Yếu (1)



"Đồng chí cảnh sát, tôi vừa mới nhìn thấy tên này trộm ví tiền ở ven đường, sau khi tôi đuổi đến nơi thì anh ta móc dao ra, muốn gây chuyện cho mọi người, vô cùng nguy hiểm, làm phiền các anh dẫn người đi, làm công tác điều tra kỹ càng."

Người chung quanh lao nhao, cuối cùng vẫn là Lục Tư Dĩnh nói đơn giản qua một lần.

Thanh niên đang bị đám người vây lại vội vàng giơ túi tiền của mình lên nói: "Chính là tôi, tên trộm này đã trộm ví tiền của tôi!"

Hai cảnh sát thấy thế thì đưa tên trộm đi, cũng mang theo cả con đao.

Đám người dần dần tản ra, thanh niên sửa sang lại vạt áo, sau đó đi đến nói cảm ơn: "Cảm ơn cô, nếu như hôm nay không nhờ cô thì chắc chắn tôi sẽ không thể tìm lại ví tiền của mình, hơn nữa còn để vụt mất một phần tử nguy hiểm."

Thanh niên có bề ngoài nhìn rất đẹp, nhìn đoan chính, vô cùng tuấn tú, đôi mắt to tròn, trong suốt, cũng rất có thần.

Cũng khá cao, ít nhất thì Lục Tư Dĩnh cũng không cần cúi đầu nhìn anh ấy.

Đúng là gu thẩm mỹ của Lục Tư Dĩnh. Chỉ có một điều không tốt lắm, đó chính là anh ấy thực sự có chút yếu. Bi người ta cướp mất ví tiên, có mấy trăm mét mà cũng không thể đuổi kịp, thể lực này cũng quá kém.

Lục Tư Dĩnh nghĩ như vậy thì cũng không nhiều lời, thản nhiên nói: "Không cần khách sáo, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ là điều đương nhiên."

Điền Thường Phương ngay cách đó không xa, cũng là nhìn từ đầu tới đuôi, thậm chí khi Lục Tư Dĩnh bắt được kẻ thì anh ấy còn hưng phấn vỗ tay lên.

Nhưng mà anh ấy cũng biết, mình không biết đánh nhau, nếu đi qua hỗ trợ thì cũng chỉ có thể cản trở cho nên chỉ đứng ở một bên xem.

"Cô Lục, chúng ta đi thôi?"

"Được."

Mục đích chủ yếu đi ra ngoài hôm nay là đi xem nhà, đương nhiên là Lục Tư Dĩnh sẽ không quên, thế là tiếp tục đi theo người môi giới.

Thanh niên còn định nói gì đó, đi ve phía trước hai bước, nhưng mà sau đó lại yên lặng dừng lại, chỉ đưa mắt nhìn Lục Tư Dĩnh đi rất xa.

Qua mấy ngày này, thời tiết không còn quá nóng, ban ngày cũng có chút lạnh.

Quạt được cất vào, buổi sáng lúc ra cửa, Bạch Vi còn mặc thêm chiếc áo khoác.

Tháng mười một đi qua, số lượng khách hàng tăng trở lại, nhưng cũng không có gì khác so với trước kia, mỗi ngày chỉ bán được khoảng 10 tệ.

Cộng thêm việc cửa hàng đã được mở từ lâu, những người xung quanh đến mua cũng đã mua, gần đây lưu lượng khách vẫn luôn không quá tốt.

Nếu như không phải có người của bên Bạch Tường Vi đến mua trang sức thì chỉ sợ sẽ không đạt đến 10 tệ.

Bạch Vi ngồi ở trong cửa hàng, trong lúc rảnh rỗi, cô bắt đầu nghiên cứu loại trang sức mới.

Thời tiết từ từ chuyển lạnh, một vài tháng nữa thì sẽ sang mùa đông, không bằng sớm chế tác một số loại trang sức đeo vào mùa đông.

Bạch Vi vẫn hiểu vô cùng rõ ràng, cho dù là trang sức hay mũ, khăn quàng cổ các loại, trời sinh phụ nữ không có sức chống cự với những thứ này.

Từ việc vẽ, thiết kế, đến mua đồ để chế tác, tất cả chỉ cần làm trong ba ngày mà thôi, Bạch Vi lập tức trưng bày trang sức mới.

Ở trong tủ là những chiếc trâm cài, kẹp tóc tỉnh xảo, điểm khác biệt duy nhất là những món đồ này đều có lông trắng, màu sắc trắng như tuyết khiến người ta vừa nhìn là lập tức liên tưởng đến tuyết lớn.

Thế là, hôm nay những người đi ngang qua cửa hàng trang sức đều nhìn thấy những món trang sức mới này.

Vốn là thời tiết đã chuyển lạnh, đây lại là những món trang sức rất hợp với mùa đông, tỉnh xảo lại xinh đẹp cho nên chúng đã thu hút rất nhiều khách hàng.

Sau khi Quốc Khánh kết thúc thì công việc buôn bán ảm đạm cũng dần dần thay đổi, thu nhập hàng ngày dần dần tốt lên, thậm chí còn nhiều hơn so với bình thường.

Khách hàng của Bạch Tường Vi bên kia cũng kéo đi, dù sau Quốc Khánh mấy ngày, nhưng mà mỗi ngày vẫn sẽ có hai đến ba người khách đến để mua trang sức giảm giá.