[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 132: Khách Hàng Đến Từ Khu Nhà Giàu (2)



"Tôi được mời đến vũ hội đeo mặt nạ vào tháng sau, nhưng mà đa số đồ trang sức của tôi đều đã được sử dụng, tôi muốn có một bộ mới, có thể phối với chiếc váy xinh đẹp này của tôi."

Chiếc quạt nhỏ trong tay người phụ nữ đang nhẹ nhẹ đung đưa, cô ta chậm chậm rãi nói: "Nếu như đã là đồ thiết kế riêng của tôi thì thiết kế này cũng là của tôi, sau này cửa hàng của cô không được bán."

Đây là điều hiển nhiên, tất nhiên là Bạch Vi sẽ hiểu chuyện này.

Gật đầu một cái, Bạch Vi nói: "Có thể, nhưng mà, nếu như muốn phối với trang phục của cô thì tôi cần phải xem trang phục của cô thì mới có thể quyết định nên làm đồ trang sức như thế nào."

"Được"

Người phụ nữ đồng ý, sau đó lấy một chiếc danh thiếp từ trong túi xách nhỏ ra, nói: "3:00 chiều, tới nơi này tìm tôi, tôi sẽ cho cô xem trang phục của mình”

Rất hiếm khi thấy danh thiếp ở thời đại này, người có danh thiếp nhất định không phú thì quý.

Bạch Vi nhận lấy nhìn một chút, phía trên chỉ có mấy chữ to. Số 146, công quán Murphy.

Danh thiếp được làm rất đơn giản, ở trên không có thông tin dư thừa, hơn nữa cầm ở trên tay cũng có cảm giác chắc chắn.

Sau khi người phụ nữ đưa danh thiếp của mình thì chậm rãi đi ra khỏi cửa hàng.

Không nhanh không chậm, giống như đang tản bộ, nhìn rất đẹp.

Thực ra với kiểu đồ đặt trước như vậy thì đầu tiên là khách hàng sẽ để lại tiền đặt cọc, không cần biết là bao nhiêu, chúng đều sẽ được tính là tiền đặt cọc.

Nhưng mà bây giờ lại không nhìn thấy gì cả, chỉ có một tấm danh thiếp, buổi chiều có thể tìm được người phụ nữ này hay không thì cũng rất khó nói.

"Công quán Murphy... tên cũng khá quen..."

Bạch Vi nhìn hồi lâu, nhớ tới công quán Murphy này ở chỗ nào.

Đây chính là khu nhà giàu, người sống ở trong khu này đều không phải người bình thường, nhìn đồ mà người phụ nữ này mặc, còn có danh thiếp, hẳn là một người có tiền ở công quán Murphy.

Chắc hẳn người này không phải kẻ lừa đảo.

Nếu đã nói là ba giờ chiều đi qua, vậy thì 2:30 xuất phát.

Bạch Vi vừa nhận danh thiếp thì Tần Lan Lan liền cắn hạt dưa đến đây. Rõ ràng là cô ấy cũng nhìn thấy người phụ nữ đeo vàng bạc vừa đến đây, vô cùng hưng phấn nói: "Tiểu Bạch Tiểu Bạch, người phụ nữ vừa rồi mới mặc áo choàng lông thú? Nhìn dáng vẻ kia đi, chậc chậc, vừa nhìn liền biết đây là người có tiền, chắc là người đó mua rất nhiều thứ ở đây đúng không?"

Bạch Vi bất đắc dĩ cười cười.

Vừa sáng sớm, trong cửa hàng nào cũng không có khách hàng, vậy mà người phụ nữ ăn mặc đẹp de kia lại vừa đi về phía này, vừa nhìn là biết bọn họ không cùng một đẳng cấp, cũng không trách Tần Lan Lan lại biểu hiện như vậy.

"Chị Lan, người ta chỉ đến đây xem một chút, cũng chưa mua gì cả."

Bạch Vi giải thích một chút, Tần Lan Lan không tin.

Từ đầu đến chân của người phụ nữ vừa rời đi kia đều viết đầy chữ giàu sang, đồ ở trong cửa hàng của Bạch Vi vừa rẻ lại vừa đẹp, người yêu thích đồ trang sức nào mà lại đi ra ngoài với đôi tay trống không chứ?

"Đồ trang sức và phụ kiện ở trong cửa hàng của em đều rất đẹp, có người phụ nữ nào có thể đi ra ngoài mà không mua gì chứ?"

Tần Lan Lan nhét hạt dưa vào trong tay Bạch Vị, nói: "Đều là người mình, đừng giấu diếm chị, chắc chắn là người phụ nữ kia mua không ít đúng không?” Có người bạn thích hóng chuyện, bình thường nói chuyện phiếm với nhau rất vui vẻ, nhưng mà bây giờ Bạch Vĩ lại có chút bất đắc dĩ lấy tấm danh thiếp kia ra.

Cô nói đúng sự thật: "Đúng là nhìn cô ấy có tiền, nhưng mà cô ấy không coi trọng trang sức trong cửa hàng của em, cô ấy bảo xế chiều nay em đến nhà cô ấy, nhìn bộ váy mà cô ấy sẽ mặc đến vũ hội để em thiết kế một bộ trang sức phù hợp."