[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 170: Tại Sao Không Thể Để Họ Nấu Ăn Vài Ngày? (1)



Mỗi lần cô yêu cầu Lục Tư Đình tiết chế, anh đều chỉ tiết chế được một đêm, ngày hôm sau lại quay về với lệ thường.

Nhưng chỉ cần cô mang thai, không cần phải nói câu nào, Lục Tư Đình cũng sẽ tự động tiết chế, nếu không thì vừa không tốt cho sản phụ vừa có hại cho đứa trẻ, anh đâu phải là loại người không biết nặng nhẹ như thế.

Hơn nữa, đến lúc đó sẽ phải chăm sóc con, ban đêm không có nhiều thời gian như trước nữa, những tháng đầu sau khi sinh, các em bé sơ sinh thường chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ no rồi lại ăn, không cứ là ban ngày hay ban đêm.

Chưa biết chừng, họ còn có thể chia phòng ngủ riêng một thời gian.

Bạch Vi càng nghĩ càng thấy rất hợp lý.

Không lâu sau, Lục Tư Đình lên gọi Bạch Vi xuống ăn cơm.

Khi cả hai người gần ăn cơm xong, Bạch Vi lau miệng, nói: "Em đã quyết định rồi, chúng ta nên có con sớm."

Lục Tư Đình giật mình, không ngờ chỉ sau một giấc ngủ, Bạch Vi đã đưa ra được quyết định nhanh như vậy. Lục Tư Đình nhìn vào mắt Bạch Vi, đại khái đã hiểu ra điều gì đó, suy nghĩ một lúc rồi do dự nói: "Chúng ta mới cưới được hơn nửa năm, ít nhất cũng phải đợi một năm nữa rồi hang có con, được chứ?"

Bạch Vi bĩu môi, liếc mắt nhìn Lục Tư Đình một cách đầy ghét bỏ.

Cô biết ý anh là gì, có lẽ Lục Tư Đình nghĩ rằng, mặc dù hai người họ đã cưới nhau được hơn nửa năm, nhưng thời gian trở thành vợ chồng thực sự lại chưa được lâu lắm, vì vậy mới muốn đợi thêm.

Lục Tư Đình cũng không ngốc, nhìn ánh mắt của Bạch Vi, ẩn ý cô truyền tới trong cái liếc mắt khiến anh hơi ngượng ngùng, vành tai đỏ lên.

Hắng giọng một cái, Lục Tư Đình khẽ nói: "Thế này đi, đợi sau tết em mở cửa hàng, chúng ta sẽ tiết chế lại một chút. Chẳng qua, bây giờ đang trong kỳ nghỉ của em, mỗi năm chỉ có một lần như vậy, cực kỳ hiếm hoi, hơn nữa buổi sáng không cần dậy sớm, không bằng cứ tùy theo lòng mình một chút."

Tùy theo lòng mình sao?

Chỉ sợ là tùy theo lòng Lục Tư Đình thì có.

Tuy nhiên, những gì Lục Tư Đình nói cũng có lý.

Hơn nữa, anh là người nói được làm được, những gì đã nói ra, chắc chắn sẽ thực hiện, vì vậy, sau khi cân nhắc thêm một chút, cô cũng đồng ý.

Khi mở cửa hàng, nếu đêm nào cũng cuồng nhiệt thế này, đến sáng cô sẽ không dậy nổi, mà anh đã đồng ý đến lúc đó sẽ tiết chế, giai đoạn này cứ theo ý anh vậy.

"Được, vậy thì cứ thế đã."

Bạch Vi nói xong, lại tiếp lời: "Đã lâu rồi không ăn Phật nhảy tường, tối nay em muốn ăn Phật nhảy tường*, thêm cả thịt kho tàu và khoai tây ngào đường."

(*) Phật nhảy tường (f#l): Món súp nổi tiếng ở Phúc Kiến từng rất lâu đời, thường được ăn vào dịp tết.

Lục Tư Đình đồng ý ngay: "Được, sẽ làm hết."

Phật nhảy tường là món ăn rất khó làm, nhưng Phật nhảy tường nguyên bản đúng vị thì cực kỳ ngon.

Bạch Vi biết nó khó làm, nhưng lại không biết cụ thể cách làm thế nào, cô chỉ muốn làm khó Lục Tư Đình một chút, nên mới bảo anh như vậy.

Thấy Lục Tư Đình đồng ý nhanh thế, cô cứ tưởng anh sẽ nấu rất đơn giản thôi.

Sau bữa sáng, Lục Tư Đình ở nhà rửa bát còn Bạch Vi thì nhàn rỗi buồn chán, lấy một ít hạt dưa với kẹo rồi đi sang nhà hàng xóm.

Mấy ngày lễ tết, mọi người đều đã hẹn nhau, hôm nay đi đến nhà này nói chuyện hàn huyên rồi, ngày mai lại qua nhà kia tán gẫu uống trà.

Những năm gần đây cũng không có nhà ai là giàu có, hoặc có lẽ, không dám tỏ vẻ giàu có, cho nên dù chi nói chuyện phiem thì cũng phải đổi nhà theo từng ngày, tuy vậy, những người đến vẫn đều là người quen.

Hôm qua ở nhà họ Chung với nhà họ Ngụy rồi, hôm nay cũng đã ghé qua nhà họ Trương rồi.

Nhà họ Trương này chính là gia đình có con đi học đại học về quê ăn tết, trong nhà còn có một cậu con trai khoảng 10 tuổi.