[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 192



Theo lý mà nói, con cái ốm đau thì cha mẹ phải ở bên cạnh mới đúng, bình thường không thấy cha mẹ ở nhà, nhưng mà đã ngã bệnh cũng không về thăm nom.

Trong lòng Lục Tư Dĩnh rất ngờ vực, song cũng không nói gì, dù sao đây là việc nhà của Trác Tư Thành, quan hệ của bọn họ chưa hề thân thiết đến mức có thể hỏi về những chuyện riêng tư như vậy.

Sau khi dì Trác đi ra ngoài, Lục Tư Dĩnh nhìn thấy đã không còn sớm, vả lại nếu cô ấy cứ ngồi đây mãi, Trác Tư Thành cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, vì thế nói với cậu ấy: "Cậu ở nhà tĩnh dưỡng tốt đi, tôi về trước đây."

Trác Tư Thành đang nằm bỗng dùng sức, nhanh chóng bật người ngồi dậy, không thấy dáng vẻ ốm yếu vừa rồi đâu nữa, đôi mắt tròn mở lớn nhìn chằm chằm Lục Tư Dĩnh, muốn nói lại thôi.

Cậu ấy rất nhớ Lục Tư Dĩnh, không muốn để cô ấy rời đi, hai người khó khăn lắm mới gặp nhau một lần, nhưng cô ấy đến được chưa đầy một tiếng đã lại phải về nhà, vậy thì lần tới phải chờ đến bao giờ hai người mới gặp nhau lần nữa đây?

Nhưng mà, Lục Tư Dĩnh về sớm cũng tốt, cậu ấy đang ốm, nhỡ đâu hai người ở với nhau lâu, rồi lây sang cho cô ấy thì sao?

Vừa muốn cô ay đi, lại không muốn cô ay đi, Trác Tư Thành cực kỳ mâu thuẫn, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy, lặng lẽ tiễn Lục Tư Dĩnh ra cửa.

"Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi, chỉ một đoạn đường ngắn thế này, tôi có thể tự đi ra ngoài được mà.”

Lục Tư Dĩnh nói vài câu, thấy cậu ấy không hề suy suyển gì thì cũng chẳng khuyên nữa.

Thực ra, chính cô ấy cũng rất không nỡ, nhưng Lục Tư Dĩnh biết, nếu cô ấy còn ngồi đây, sẽ chỉ khiến cậu ấy phân tâm, làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi dưỡng bệnh, vậy còn không bằng tạm thời xa nhau, đợi Trác Tư Thành khỏe lại, hai người gặp nhau cũng chưa muộn.

Mưa đã rơi nhỏ dần, Trác Tư Thành cầm ô đi tiễn Lục Tư Dĩnh.

"Ngoài kia vẫn còn gió lớn, cậu đừng tiễn tôi nữa, tôi ra tới cổng sẽ bắt xe vê. "

"Không được, tôi phải đi cùng chị tới tận cổng biệt thự, chờ bao giờ chị lên xe rồi tôi quay lại."

"Trác Tư Thành, cậu vẫn còn đang ốm mà, tôi đến thăm cậu là xem cậu hồi phục thế nào rồi, chứ không phải để cho bệnh tình của cậu trở nặng thêm đâu."

"Tôi thật sự không sao, chỉ một đoạn đường ngắn thế này thôi, sẽ không có chuyện gì đâu." Lục Tư Dĩnh muốn tự đi, nhưng dù có nói gì, Trác Tư Thành cũng nhất quyết phải tiễn cô ấy ra ngoài.

Tuy mưa chỉ rơi lất phất rất nhỏ nhưng vẫn còn gió lớn, với thể trạng của Lục Tư Dĩnh, chẳng những mưa nhỏ mà dù trời có mưa nặng hạt, cô ấy cũng có thể chạy trong mưa mà không lo ốm.

Nhưng Trác Tư Thành thì khác, sức khỏe của cậu ấy kém, giờ lại đang bị ốm, nếu còn ra ngoài dạo thêm một vòng rồi mới về, chẳng phải càng hoạ vô đơn chí hay sao?

Hai người mỗi người một ý, cứ thế giằng co không thôi, bấy giờ, một chiếc xe đã chậm rãi chạy tới, cùng lúc đó còn tuýt một tiếng còi.

Lục Tư Đình tạm thời đỗ xe ở đó, rồi cầm ô cùng Bạch Vi xuống xe.

Mấy người chạm mặt nhau, khi nhận ra đối hương là ai, Lục Tư Dĩnh vô cùng xấu hổ, ước gì có thể quay đầu chạy vào nhà.

Cô ấy vừa mới nói với Bạch Vi là Trác Tư Thành bắt cá hai tay, sẽ không gặp cậu ấy nữa, vậy mà giờ đây bọn họ lại gặp mặt như thế này.

"Vị Vi, em vào nhà khách hàng trước đi, anh ở đây chờ em." Lục Tư Đình thấp giọng nói rồi tiễn cô vào biệt thự bên cạnh, sau đó lại cầm ô đi tới.

Nếu đã gặp chị gái ở đây rồi, tất nhiên sẽ tiện thể đưa cô ấy về nhà luôn.

Không ngờ, Lục Tư Dĩnh lại đánh đòn phủ đầu trước, hỏi: "Muộn thể này rồi, hai em còn den đây làm gì?”

"Vị Vi nhận đơn đặt hàng trang sức, khách hàng ở đây, em chở cô ấy tới thôi."