Lục Chính Hoa có chút gấp gáp, hỏi: "Anh vừa nghe em nói gì mà có thai, ai có thai vậy?"
"Dĩ nhiên là con dâu rồi, sắp có cháu nội rồi đó!" Hoàng Nguyệt Nha cười ha ha, rồi lại bắt đầu suy nghĩ, có phải nên mua sắm quần áo cho trẻ sơ sinh rồi không nhỉ.
Nhà họ Lục rất bận rộn, sau khi cúp máy, Bạch Vi cũng chuẩn bị gọi cho mẹ.
Cô vui vẻ vuốt ve cái bụng còn phẳng lì của mình, thầm nghĩ, chắc hẳn sau này bé con được sinh ra rồi, chắc chắn sẽ được tất cả mọi người chiều chuộng yêu thương vô cùng.
"Vị Vi, anh xong rồi, em gọi đi."
Lục Tư Đình nói dứt lời, Bạch Vi mới ngồi xuống sô pha.
Cô rất ít dùng điện thoại thời này, còn chưa quen lắm, nhấc điện thoại lên gọi dưới ánh nhìn chăm chú của Lục Tư Đình, trong lòng bỗng chốc hơi căng thẳng.
Chẳng qua, khi điện thoại được kết nối, giọng Thẩm Quyên từ đầu dây bên kia vọng lại, Lục Tư Đình đã đi làm việc khác rồi.
"Mẹ ơi, con đây, mẹ ăn cơm chưa ạ?"
"Ăn rồi, con đã ăn chưa, có chuyện gì không?" Hai mẹ con trò chuyện vài câu, tiếp đó Bạch Vi cũng nói thẳng vào vấn đề: "Mẹ ơi, con có thai rồi, sắp tới mẹ sẽ làm bà ngoại đó!"
Thẩm Quyên sững sờ, không dám tin vào những øì mình vừa nghe: "Con, con nói gì? Con có thai rồi sao?”
"Đúng vậy ạ."
Bạch Vi cười híp mắt đáp lời, giọng nói mang đầy vẻ hạnh phúc: "Hôm nay cửa hàng trang sức nghỉ bán, vì buổi chiều Lục Tư Đình rảnh rỗi nên chúng con đi khám ở bệnh viện, kết quả là đã có thai được một tháng rưỡi rồi."
Thẩm Quyên rất bất ngờ, mấy ngày nay, bà hoàn toàn không nhận ra điều gì, nhưng khi nghe tin này, trong lòng lại rất vui mừng, con gái của bà sắp có con rồi.
Hôm nay cửa hàng trang sức nghỉ, Thẩm Quyên cũng không ra khỏi nhà, ban đầu bà cứ nghĩ con gái mệt nên muốn nghỉ ngơi, không ngờ lại là có thai rồi.
"Con gái à, có thai không giống như những chuyện khác đâu, tất cả mọi chuyện từ ăn uống hay sử dụng cái gì đều phải thật cẩn thận, nhất là đồ ăn vào bụng, tuyệt đối không được ăn những thức ăn lạnh có tính hàn."
"Thường thì sẽ phải chia ra ăn nhiều bữa, mỗi bữa ăn một ít, mẹ biết sức ăn của con tốt, nhưng khi thai đã lớn rồi, có thể sẽ bị nôn nghén, lúc đó rất khó chịu."
Thẩm Quyên nghĩ một chút, lại nói: "Nếu thật sự không được, đến lúc đó mẹ sẽ đến nhà con ở, hoặc con về đây, mẹ chăm sóc cho con."
Những lời của mẹ tựa như một dòng nước ấm áp, chảy thẳng vào trong lòng Bạch Vi, khiến cô vô cùng cảm động.
"Mẹ à, không cần phiền phức thế đâu, Lục Tư Đình rất chu đáo, có thể chăm sóc tốt cho con mà."
Bạch Vi nhìn về phía bếp, Lục Tư Đình đang bận rộn bên trong, có vẻ như đang nấu canh bồi bổ, mặc dù cô ở phòng khách nhưng vẫn có thể nghe được mùi thơm đó.
Hai mẹ con trò chuyện thêm một lúc, Thẩm Quyên tiếc tiền cước điện thoại nên đành phải cúp máy.
Vừa cúp máy xong, Thẩm Quyên lập tức hớn hở gọi to: "Diệu Thiên à, Diệu Thiên! Bạch Diệu Thiên ơi!”
Bạch Diệu Thiên cũng rất vui mừng, xoa xoa tay đầy kích động rồi còn quay vòng vòng tại chỗ, tiếp đó lại vuốt tóc mình một cái, nói: "Bà xã, vài hôm nữa em đi ngân hàng rút ít tiền ra nhé, con gái có thai roi phải ăn uống thật tốt, mua thêm chút thuốc bổ, như vậy thì cháu ngoại chúng ta mới lớn lên khỏe mạnh, mẹ tròn con vuông được."
Ông nói không sai, người mang thai nên ăn uống tẩm bổ, bổ sung dinh dưỡng, vậy thì người lớn mới được khỏe mạnh, đồng thời cũng tốt cho em bé.
Thẩm Quyên đồng ý ngay, dự định vài hôm nữa sẽ đi xem thử.
Chẳng qua, con gái bà có hơi khó tính, chỉ thích ăn ngon, khi chọn thuốc bổ, bà sẽ phải cố gắng mua loại thơm ngon nhất mới được.