[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 206: Không Phải Say Rồi Chứ? (1)



Lục Tư Dĩnh vừa mới gom góp được dũng khí, lại bỗng nhiên bị chọc thủng mất một lỗ, dũng khí đã trôi đi hết mà chẳng hay biết.

Lúc này hai người đứng bên con đường nhỏ, không có nhiều người qua lại, nhưng thỉnh thoảng vẫn có vài ba người đi ngang qua, tay Lục Tư Dĩnh cầm bó hoa siết chặt hơn, trên trán đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Cứ có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhưng quay đầu lại xem thì lại không thấy ai chú ý tới họ cả.

Lục Tư Dĩnh cắn răng, bảo: "Hay là cậu nói trước đi, xong rồi tới lượt tôi."

Mặc dù Trác Tư Thành không biết Lục Tư Dĩnh muốn nói gì, nhưng bàn tay đang giấu sau lưng cũng ra mồ hôi vì căng thẳng.

Cả hai đều ấp úng, nhường qua nhường lại, nhưng cứ thế này mãi thì chỉ sợ là chuyện hôm nay khó mà thực hiện được.

Trác Tư Thành hít sâu một hơi, gom hết can đảm, đưa tay giấu sau lưng ra, trên tay cậu ấy là chín bông hồng đỏ rực.

"Lục Tư Dĩnh, làm bạn gái anh nhé?”

Trác Tư Thành căng thẳng đến nỗi giọng nói cũng run ray: "Anh nghe nói, chín bông hồng tượng trưng cho sự gắn bó lâu dài vĩnh cửu, cũng là tình yêu mãnh liệt bền lâu, anh muốn tặng em chín bông hoa hồng, hy vọng em có thể nhận lấy."

Một người đàn ông đẹp trai, lịch lãm tỏ tình với mình, còn tặng hoa hồng cho mình, thử hỏi có ai từ chối được chứ?

Lục Tư Dĩnh sững sờ, nhưng giờ đây, điều khiến cô ấy bất ngờ chính là, Trác Tư Thành cũng giống như cô ấy, mua chín bông hồng, hơn nữa, cậu ấy cũng chọn thời điểm là tối nay.

Nhìn thấy Trác Tư Thành căng thẳng nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, Lục Tư Dĩnh không khỏi nhớ lại, lý do mình không phát hiện ra điều kỳ lạ của cậu ấy tối nay, có lẽ là vì bản thân cô ấy cũng đang giấu diếm điều gì đó.

Lục Tư Dĩnh không nhịn được khe cười một tiếng, rồi lấy bó hoa hồng đang giấu sau lưng ra, nói: "Trùng hợp thật đấy, em cũng mua chín bông hồng, giống y chang bó của anh."

Trác Tư Thành cũng rất bất ngờ, nhưng trong nháy mắt, khuôn mặt cậu ấy đã viết đầy vẻ kích động, không ngờ Lục Tư Dĩnh cũng mua hoa hồng, vậy chẳng phải là...

Cậu ấy có chút gấp gáp hỏi: "Tiểu Dĩnh, em tặng anh hoa hồng, là có ý gì vậy?"

"Tất nhiên là em muốn hỏi xem, anh có muốn làm bạn trai của em không." Lục Tư Dĩnh trả lời không chút chân chừ, cô ay mỉm cười thật rạng rỡ, khiến Trác Tư Thành nhìn đến mê mẩn.

Khi đã bình tĩnh lại, Trác Tư Thành lập tức kích động ôm chầm lấy Lục Tư Dĩnh, nhưng ngay giây tiếp theo thì lại tựa bị bỏng, vội vã lùi lại một bước rất dài.

Mặt Trác Tư Thành đỏ bừng, vội vã nhìn quanh quất, thấy không ai chú ý đến họ, mới nói nhỏ: "Anh kích động quá rồi."

Hai người nhìn nhau, dù thế nào cũng không che giấu được nụ cười ở khóe miệng, rốt cuộc cũng cùng nhau phá lên cười.

Người đi đường lại càng hoảng sợ hơn, vội vã rời đi.

Hai kẻ ngốc nghếch này, tặng cho nhau chín bông hồng mà không bị người kia phát hiện ra, giờ đây lại tỏ tình vào cùng một lúc.

Trong giây lát, cả hai đều bị sự ngốc nghếch của đối phương chọc cười.

Lục Tư Dĩnh giả vờ trách móc: "Sao đột nhiên anh lại có ý nghĩ này, còn chọn trùng với lúc em chọn, thật đúng là ngốc nghếch mà."

Trác Tư Thành nhướn mày, nói: "Có vẻ em cũng đâu thông minh lắm, nếu không thì tại sao không phát hiện ra sự mờ ám của anh?"

Lục Tư Dĩnh từng phục vụ trong quân đội nhiều năm, khả năng quan sát và chú ý của cô ấy cực kỳ tốt, lúc bình thường chắc chắn có thể phát hiện ra sự kỳ lạ của Trác Tư Thành.

Nhưng hôm nay, chính cô ấy cũng có bí mật nhỏ của riêng mình.

Tỏ tình với người khác, hoặc có lẽ, dù cô ấy còn không chắc chắn đây có phải là một lời tỏ tình không, Lục Tư Dĩnh vẫn rất căng thẳng.

Bây giờ hai người đã xác định mối quan hệ, mặc dù hơi chê trách đối phương có vẻ không được thông minh, nhưng hai người bọn họ thấy trời vẫn còn sớm, bèn quyết định đi dạo phố.