[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 209: Cậu Ấy, Cậu Ấy, Cậu Ấy Thật Sự Hôn Lục Tư Dĩnh? (2)



Lục Tư Dĩnh lăn qua lộn lại, không sao ngủ được, đầu óc chỉ toàn nghĩ về nụ hôn phớt kia.

Cuối cùng, cô ấy cũng không biết mình đã thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau, Trác Tư Thành tỉnh dậy trên chiếc giường lớn của mình.

Cậu ấy vẫn mặc nguyên bộ quần áo hôm qua, khi về phòng lập tức nằm thẳng cẳng trên giường, may mà biệt thự không lạnh, nếu không thì nằm ngủ không đắp chăn như vậy, chắc chắn lại bị ốm rồi.

Ôm lấy đầu hơi nhức nhối, Trác Tư Thành nhớ rất rõ, giây trước còn đang ăn nướng uống rượu ở quán, giây sau đã nằm trên giường mình rồi.

Chờ đã, uống rượu?

Ký ức dần quay trở lại, Trác Tư Thành nhớ ra rồi, uống rượu, về nhà, chìa khóa, và một nụ hôn táo bạo.

Gò má cậu ấy đột nhiên nóng ran, đỏ bừng lên.

Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy thật sự đã hôn Lục Tư Dĩnh!

Không thể nào, hay là nằm mơ?

Trác Tư Thành thấy hơi khó tin, sao mình lại hôn Lục Tư Dĩnh chứ? Với thân thủ của cô ấy, nếu mình thật sự hôn cô ay rồi, liệu mình có thể năm yên trong nhà sao?

Trác Tư Thành ngơ ngác ngồi thừ ra trên giường, trên đỉnh đầu còn có một sợi tóc vểnh lên, suy nghĩ nghiêm túc, nếu mình đi hỏi thử thì xác suất bị Lục Tư Dĩnh đánh là bao nhiêu.

Thời đại này, dám hôn người khác lung tung ngoài đường, nếu bị cảnh sát bắt gặp thì sẽ bị nhốt vào tù đấy, huống hồ còn là hôn một sĩ quan nữa.

Trác Tư Thành áng chừng cánh tay và cẳng chân mình, với tay chân nhỏ bé của cậu ấy, gặp phải Lục Tư Dĩnh, chỉ cần tham khảo kẻ trộm cậu ấy thấy lần đầu tiên gặp Lục Tư Dĩnh thôi, cậu ấy đã biết kết cục như thế nào rồi.

Mơ màng ngồi trên giường một lúc, Trác Tư Thành vô tình nhìn đồng hồ, đột nhiên mở to mắt, lảo đảo bước xuống giường, chạy ù vào phòng vệ sinh.

Đã 7 giờ 35 rồi, cậu ấy còn có lớp vào tiết học đầu tiên buổi sáng nữal

Trác Tư Thành làm vệ sinh cá nhân nhanh nhất có thể, thay đồ xong xuôi, cuối cùng bước vào lớp đúng lúc tiếng chuông báo giờ học đầu tiên vang lên.

"Bây giờ sẽ bắt đầu giờ học."

"Cả lớp, đứng!"

"Chúng em chào thầy ạI".. Hôm nay Trác Tư Thành có ba tiết học, mỗi tiết dạy cho một lớp khác nhau, tiết cuối cùng kết thúc lúc 11 giờ.

Cậu ấy ngồi trong phòng làm việc, mặc dù chưa đến giờ tan làm nhưng vẫn thu dọn sẵn đồ đạc, vẻ mặt thản nhiên đi ra khỏi trường học.

Đến cổng đại viện quân khu, Trác Tư Thành nói với lính gác mục đích đến đây, Lục Tư Dĩnh nghe tin thì cũng ra ngoài ngay.

Như mọi khi, Lục Tư Dĩnh tới bên cạnh Trác Tư Thành, đầu tiên hỏi cậu ấy: "Tan lớp rồi sao?"

Thái độ giống hệt ngày thường như vậy khiến Trác Tư Thành cảm thấy hơi lúng túng.

Lục Tư Dĩnh như vậy, có phải vừa hay chứng minh chuyện hôn cô ấy trong đầu cậu ấy thật ra chỉ là do cậu ấy nằm mo, không phải thật sự xảy ra.

Ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy cũng biết Lục Tư Dĩnh trước nay chưa yêu đương, cho nên cũng chưa từng nắm tay hay hôn đàn ông.

Tối hôm qua chắc chắn là nụ hôn đầu của Lục Tư Dĩnh.

Nếu cậu ấy thật sự mượn rượu để cướp đi nụ hôn đầu của Lục Tư Dĩnh, vậy thì bây giờ cô ấy sẽ không có thái độ này.

Hay là tốt nhất đừng hỏi?

Nếu như vốn dĩ chưa xảy ra chuyện gì mà cậu ấy lại hỏi như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ tưởng rằng cậu ay nghĩ nhiêu...

Nhưng nếu cậu ấy không hỏi, trong lòng cậu ấy sẽ cảm thấy khó chịu như bị một con mèo nhỏ cào.

"Tôi, tối hôm qua..."

Trác Tư Thành vẫn quyết định hỏi, nhưng lời này, lại không biết nên hỏi như thế nào, vì vậy ấp úng nói: "Tối hôm qua, tôi, tôi, tôi có làm chuyện gì không?”

Hai người đứng dưới cây đại thụ, Trác Tư Thành tỉnh ý nhìn thấy biểu cảm lúng túng của Lục Tư Dĩnh.

Cậu ấy biết, chuyện tối qua không phải là mơ, cậu ấy thật sự đã hôn Lục Tư Dĩnh!