[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 219



"Nghe mẹ, số tiền này chính con giữ lại cho mình đi, sau khi sinh con, tiền mua quần áo, sữa bột, đồ dinh dưỡng, tiêm vắc xin, đều cần tiền đấy, đến lúc đó, con sẽ biết không có đủ tiền."

Thẩm Quyên khuyên nhủ: "Vi Vi à, bây giờ con là vợ của người ta rồi, không được luôn nghĩ đến việc lấy tiền cho nhà mẹ đẻ, kiểu này không tốt đâu, nếu để người khác biết..."

Cho dù bị người khác phát hiện, thì có làm sao, cô không trộm không cướp, dùng số tiền do bản thân vất vả kiếm được, cho mẹ ruột mình thì ai dám nói cái gì chứ?

"Từ lúc mở cửa hàng chưa được bao lâu, mẹ đã tới giúp con một tay rồi, đến bây giờ đã được một năm, lâu như vậy nhưng mẹ cũng không có đòi hỏi con cái gì, vì sao con không thể cho mẹ tiền cơ chứ?"

Bạch Vi vừa trừng mắt, vừa đứng dậy nói: "Mẹ là mẹ ruột của con, con kiếm tiền còn không thể hiếu thuận với cha mẹ sao, mẹ đi hỏi đi, trên đời này nào có cái đạo lý nào như này."

Hít một hơi thật sâu, Bạch Vi nói với thái độ kiên quyết: "Mẹ, hôm nay mẹ nhất định phải nhận lấy số tiền này, nếu ma mẹ không lấy, trong lòng con sẽ luôn nhớ đến chuyện này, trong lòng con sẽ suy nghĩ lung tung, sẽ ăn không ngon ngủ không yên, con ăn không ngon ngủ không yên, cháu ngoại của mẹ ở trong bụng con cũng sẽ khó chịu."

Thấy lời nói của cô càng ngày càng thái quá, Thẩm Quyên có hơi không nói nên lời: "Được rồi, mẹ nghe lời con còn không được à. Còn ăn không ngon ngủ không yên, con xem mấy ngày nay khuôn mặt của con tròn trịa hơn trước kia không ít đấy, chắc Tiểu Lục làm không ít đồ ăn ngon cho con đấy nhi?"

Bạch Vi thấy Thẩm Quyên đã nhận tiền, gấp lại cẩn thận, đặt nó vào túi trong của quần áo, lúc này mới nở nụ cười.

Mặc dù Thẩm Quyên rất yêu thương con gái, nhưng con gái cho tiên để hiếu thuận bà, bà vẫn thấy rất vui vẻ.

Đứa nhóc từng không biết đi đường nằm ở trong vòng tay mình, đã trưởng thành có thể chống đỡ một mảnh trời, thành đứa con ngoan biết hiếu kính với cha mẹ.

"Vị Vi, con đã trưởng thành rồi, nhớ năm đó con mới chập chững biết đi, mỗi lần té ngã đểu sẽ khóc, con từ một con nhóc lớn lên thành người lớn, bây giờ lấy chồng, mang thai, còn biết quan tâm đến mẹ, đúng thật là không dễ dàng øì."

Thẩm Quyên nói, khẽ thở dài. Bà nhìn Bạch Vi, ánh mắt kéo dài, như thể muốn nhìn xuyên qua cô, để thấy một cô bé bi bô tập nói nào đó.

"Phép người con, Thánh nhân dạy, hiếu đệ trước, kế cẩn tín..."

*Đoạn 1 của bài Đệ Tử Quy

"Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen con, con được giải đặc biệt đấy!"

"Mẹ! Mel Con... quần của con... có máu! Con bị bệnh nan y rồi huhuhu!"

"Mẹ ơi, con suy nghĩ kỹ rồi, con muốn đi học, con muốn học cấp ba."

"Cha ơi, mẹ con đâu?”

Những hình ảnh trong ký ức hiện lên, như thể đã lâu lắm rồi, nhưng dường như lại chỉ trong một giây.

Bạch Vi nhìn vào đôi mắt Thẩm Quyên, trong lòng không khỏi cảm động.

Kể từ khi cô xuyên đến đây, vẫn đi làm việc tại nơi làm việc, không tiếp xúc nhiều với Thẩm Quyên, nhưng trong thâm tâm cô biết, Thẩm Quyên rất yêu con gái mình.

Ngày nào tan làm cũng có những bữa ăn nóng hổi, phòng ốc đều được quét dọn không có hạt bụi nào, chiếc chăn bông sạch sẽ thơm mùi nắng, đây đều là những bằng chứng cho thấy Thẩm Quyên rất yêu con gái mình. Con người ở thời đại này không nói lời yêu, nhưng bọn họ lại làm rất nhiều việc, Bạch Vi đều có thể thấy mỗi việc Thẩm Quyên đã làm.

Mặc dù Thẩm Quyên thúc giục kết hôn, nhưng cũng hy vọng con gái mình sẽ tìm được tình yêu đích thực, bà giục con gái đi xem mắt, nhưng không ép con gái mình kết hôn một cách hấp tấp.

Ngoài việc tương đối cổ hủ, Thẩm Quyên thực sự không có gì để bắt bẻ về sự tận tâm của bà dành cho con gái mình.

Bạch Vi nhớ lại công sức của Thẩm Quyên trong năm qua, lập tức cảm thấy có hơi xúc động.