[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 224



Lục Tư Đình vẫn bình tĩnh, chỉ cần trong bát của Bạch Vi không có thức ăn, lập tức gắp thức ăn cho cô.

Thật ra ăn hai bát rưỡi là vừa, không nhiều cũng không ít, nhưng Bạch Vi đã hạ quyết tâm, anh chỉ có thể liên tục gắp thêm thức ăn cho cô.

Buổi tối, hai người lên giường đi ngủ.

Lục Tư Đình ôm Bạch Vi, chỉ cảm thấy người trong vòng tay mềm mềm, lúc ôm rất thoải mái, Lục Tư Đình lúc thì bóp bóp cánh tay, lúc lại hôn lên mặt, một lúc sau, lại thấy có hơi ngo ngoe muốn di chuyển.

Anh nhớ tới lời dặn của bác sĩ, nên ghé sát tai Bạch Vi nhắc nhở: "Ba tháng đầu đã qua rồi, bác sĩ có nói, nếu muốn quan hệ, chỉ cần cẩn thận một chút là được."

Bạch Vi có hơi kinh ngạc, đúng là bụng của cô đã được ba tháng rưỡi, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Tư Đình đưa ra yêu cầu này.

Có lẽ trước kia anh không nhớ tới, nhưng là tối nay Bạch Vi có nhắc đến chuyện mình đã qua ba tháng, nên anh lập tức nhớ tới.

Nhưng mà đúng là Bạch Vi đã nghỉ ngơi một thời gian dài, khoảng chừng hai tháng, cho nên đổi với yêu cầu của Lục Tư Đình, cô vẫn khá hợp tác.

Nhưng mà Lục Tư Đình cũng có chừng mực, trong lòng vẫn nhớ chuyện Bạch Vi và đứa bé trong bụng, không giống như trước kia nữa, lôi kéo, giày vò cô đến tận hai hoặc ba giờ đêm.

Hơn mười một giờ, Bạch Vi còn chưa cảm thấy mệt mỏi, Lục Tư Đình đã dừng lại.

Lục Tư Đình sờ sờ bụng Bạch Vi, cẩn thận hỏi: "Có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?"

"Không có." Bạch Vĩ lắc đầu.

Sau đó hai người tắt đèn đi ngủ.

Đây là lần đầu tiên, Lục Tư Đình tự giác như thế, không giày vò cô, mà ngược lại còn chủ động kết thúc.

Bạch Vi nằm trong vòng tay của Lục Tư Đình, cảm thấy rất ổn.

Ngủ một giấc đến rạng sáng, sau hi Bạch Vi thức dậy khỏi giường, sảng khoái tỉnh thần, vươn vai một cái, rồi đứng dậy bắt đầu rửa mặt.

Cô không thấy khó chịu, chỗ nào cũng ổn.

Lúc Bạch Vi xuống lầu ăn cơm, trong lòng còn cảm thấy hơi tiếc nuối.

Bây giờ có kế hoạch hóa gia đình, hơn nữa kiểm tra ở thành phố nghiêm ngặt hơn ở nông thôn, nếu không, cô thực sự muốn sinh tiếp thêm vài đứa nữa. Nhưng mà, sau này khi Lục Tư Đình lớn tuổi rôi, thể lực chắc chắn sẽ không tốt như bây giờ, lúc đó cô sẽ thảnh thơi.

Ăn sáng xong cũng đã đến chín giờ rưỡi, Bạch Vi thu dọn đồ đạc rồi đạp xe đến cửa hàng, cũng không vội vàng, ung dung đạp xe chậm rãi.

Dù sao trong cửa hàng cũng có nhân viên, cô là chủ cũng không cần đến đúng giờ.

Khi đi ngang qua hiệu sách, Bạch Vi dừng xe lại.

Đã hơn ba tháng rồi, đứa trẻ hẳn là đã lớn hơn trước một chút, Bạch Vi định tìm một ít sách hữu ích để đọc.

Người ta đều nói trẻ con không thể thua ngay từ vạch xuất phát, huống chỉ là chuyện dưỡng thai, Bạch Vi thì lại không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉ cảm thấy, những việc mình làm trong thời gian mang thai, có thể sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ, cho nên đọc nhiều sách hơn chút, không chừng lúc đứa trẻ chào đời sẽ rất thông minh.

Sau khi đi loanh quanh một vòng, Bạch Vi cuối cùng cũng mua được một cuốn sách, là sách về thơ và văn xuôi, giá 20 xu.

Đặt cuốn sách vào cái giỏ ở trước xe, Bạch Vi đạp xe chậm rãi đến cửa hàng.

Gần đây việc kinh doanh trong cửa hàng rất ổn định, không có ngày nghỉ lễ, số người tìm Bạch Vi để đặt làm riêng đồ trang sức cũng ít hơn rất nhiều, cho nên Bạch Vi quyết định, trong khoảng thời gian tới sẽ đọc nhiêu sách hơn ở trong cửa hàng, cho đứa trẻ được dưỡng thai thật tốt.

Khi đến cửa hàng, Thẩm Quyên cũng đã đến được một lúc, thấy con gái cầm một cuốn sách dày cộp đi tới, vừa đi vừa đọc, bèn nói: "Đang đi đường thì đừng đọc sách, trước kia lúc đi học cũng không thấy con đọc sách nghiêm túc như vậy, bây giờ thì đổi tính rồi à."

Bạch Vi chỉ có thể cười cười xấu hổ.