[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 245: Sau Này Em Sẽ Không Sinh Con Nữa (1)



Trong tưởng tượng của cô, hai đứa trẻ sẽ xuất hiện trước mặt, chắc hẳn là sẽ hội tụ tất cả ưu điểm của cô và Lục Tư Đình, mắt to, da trắng, xinh xắn dễ thương, khiến người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng.

Nhưng bây giờ xuất hiện ở trước mặt, lại giống như hai con khỉ, toàn thân đỏ au, là những đứa bé xấu xí thậm chí còn chưa mở mắt.

Đây thật sự là con của cô sao?

Bạch Vi không thể tin được, nhưng mệt mỏi đến mức nói không nên lời, hơi ngẩng đầu lên. ra hiệu cho y tá nhanh chóng bế đứa trẻ đi.

Biểu hiện ghét bỏ hiện rõ trên mặt, Bạch Vi thấy hai đứa bé đã bị ôm đi, ráng cố gắng quay đầu lại nhìn một chút.

Bây giờ ở phòng sinh chỉ có cô là sản phụ duy nhất, nên không có tồn tại chuyện có người khác cũng sinh con, xảy ra tình huống ôm nhầm đứa trẻ.

Trong lúc nhất thời Bạch Vi thấy tâm trạng phức tạp.

Trong đầu vô thức nghĩ đến dáng vẻ của hai đứa bé, trong lòng thở dài.

Cô thật sự không muốn thừa nhận hai đứa trẻ đó là do chính mình sinh ra, nhưng cả phòng sinh chỉ có cô là người mang thai duy nhất, cho nên đứa trẻ này nhất định là do cô sinh ra.

Bạch Vi thực sự muốn hỏi, vì sao đứa trẻ cô sinh ra không giống cha mẹ chúng, nhưng cô thực sự không còn sức lực, dường như có những ngôi sao ở trước mắt, cả người đều không còn chút sức lực nào nữa.

Chẳng mấy chốc, cô đã chìm vào giấc ngủ.

"Sinh, sinh rồi! Mọi người là người nhà của Bạch Vị đúng không?"

"Vâng, bác sĩ, là chúng tôi."

"Chúc mừng chúc mừng, sản phụ sinh ra một cặp song sinh, cực kỳ khỏe mạnh."

Là thai long phượng!

Hoàng Nguyệt Nha và Thẩm Quyên lập tức chạy đến đón đứa trẻ.

Lục Tư Đình đứng bên cạnh nhìn, ba người đều thấy vô cùng vui vẻ.

Nhưng mà anh vẫn nhớ rõ điều quan trọng nhất, hỏi: "Xin hỏi vợ tôi thế nào rồi, chúng tôi có thể gặp em ấy một lần không?"

Y tá nói: "Mọi người có thể vào phòng bệnh đợi trước, lát nữa chúng tôi sẽ chăm sóc sản phụ xong, rồi sẽ đưa cô ấy về phòng bệnh nghỉ ngơi."

Chẳng mấy chốc sau, hai y tá đã đẩy Bạch Vi đang ngủ say ra ngoài, đưa cô đến phòng bệnh.

Giấc ngủ này, Bạch Vi ngủ đến chiều mới tỉnh lại.

Cảm thấy choáng váng mặt óc, bụng dưới cảm thấy vừa đau vừa xót, Bạch Vi cảm thấy chỗ nào cũng thấy không thoải mái.

Tay cô thấy hơi ngứa, giống như đang cầm thứ øì đó, Bạch Vi nghiêng đầu nhìn lại, đúng lúc nhìn thấy Lục Tư Đình đang hôn lên mu bàn tay mình.

Ngay lập tức, tất cả những tủi thân và đau đớn khi sinh xông lên đầu, đôi mắt của Bạch Vi đỏ hoe, suýt nữa đã bật khóc.

"Làm sao thế, có phải có chỗ nào không thoải mái không?" Lục Tư Đình lo lắng hỏi.

Bạch Vi tủi thân nói: "Đau, chỗ nào cũng đau, lúc sinh con cũng đau, bây giờ cũng đau, tại sao nhất định phải là phụ nữ sinh con, mà không phải là đàn ông cơ chứ, dựa vào cái gì chỉ có phụ nữ mới sinh conl”

Nếu như có thể nói ra, cô thật sự muốn đàn ông cũng phải cảm nhận chút đau khổ của việc sinh con, từ khi mang thai mười tháng, cho đến khi sinh con, bất kể là về mặt tinh thần hay thể xác, những gì phụ nữ phải trải qua, đàn ông cũng nhất định phải trải qua một lần.

Đáng tiếc, cho đến khoảng thời gian cô đang sống ở kiếp sau cũng vẫn chưa phát minh ra thứ có thể khiến đàn ông mang thai.

Nhưng mà, hình như có một loại công cụ có thể khiến đàn ông trải nghiệm việc sinh con. Bạch Vi mơ mơ hồ hồ nghĩ đến nó.

Nghe Bạch Vi tức giận nói những lời vô nghĩa, Lục Tư Đình dở khóc dở cười, có vẻ như cô thực sự rất đau đớn.

Lục Tư Đình nhẹ giọng an ủi: "Được, nghe lời em, nếu kiếp sau chúng ta vẫn còn ở bên nhau, anh sẽ làm phụ nữ, sinh cho em, muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh bấy nhiêu đứa, được không?"

Mặc dù biết những lời nói này của Lục Tư Đình chỉ để dỗ dành cho cô vui vẻ, nhưng tâm trạng của Bạch Vi vẫn không hiểu sao lại tốt lên rất nhiều.