Lục Tư Dĩnh nhìn kỹ Bạch Vi một chút, lại chuyển hướng sang mấy đứa nhỏ, nói: "Chị không có nhìn lầm, mắt của em gái rất giống em, miệng của anh trai, nhất là hình miệng rất giống Tiểu Đình, không tin thì em nhìn kỹ một chút."
Bạch Vi cẩn thận nhìn miệng và mắt mà Lục Tư Dĩnh vừa mới nói, đừng nói, đúng thật sự là rất giống.
Thật đúng là giống hai người bọn họ.
Lục Tư Đình muốn một Bạch Vi nhỏ, Bạch Vi muốn Lục Tư Đình nhỏ, kết quả có một đôi long phượng thai, gương mặt còn có chút giống bọn họ.
Bây giờ vẫn còn nhỏ mà đã có chút giống, như vậy thì không phải đợi đến sau này khi bọn nhỏ lớn lên thì sẽ giống hơn sao?
Bạch Vi đắc ý trong lòng, cảm thấy hai đứa bé đáng yêu hơn.
Hoàng Nguyệt Nha vừa nấu canh bồi bổ, múc ra một bát cho Bạch Vi.
Bạch Vi đi ăn canh, may đứa nhỏ liền được Hoàng Nguyệt Nha chăm sóc.
Lục Tư Dĩnh thấy mẹ ôm mấy đứa nhỏ, có chút rục rịch, cô không biết ôm mấy đứa nhỏ cho nên không dám ôm trong thời gian qua.
Nhưng mà ai cũng đã ôm mấy đứa nhỏ mà người làm bác như cô lại chưa ôm, Lục Tư Dĩnh luôn cảm thấy lòng ngứa ngáy, dứt khoát hỏi: "Mẹ, con muốn thử ôm mấy đứa nhỏ."
Hoàng Nguyệt Nha cũng biết con gái chưa được ôm mấy đứa nhỏ cho nên bà ấy đứng ở bên cạnh chỉ.
"Cánh tay của con không nên quá cứng nhắc, bên này nâng cổ của thằng bé, cánh tay bên này để hơi thấp một chút."
"Có thể đung đưa nhẹ một chút nhưng mà không được quá mạnh."
Lục Tư Dĩnh không biết ôm mấy đứa nhỏ, lúc đầu vuốt ve còn khiến mấy đứa nhỏ không thoải mái, miệng nhỏ như sắp khóc, nhưng mà có Hoàng Nguyệt Nha ở bên cạnh chỉ đạo, Lục Tư Dĩnh nhanh chóng chỉnh sửa động tác, từ từ hiểu ra phương pháp.
"Ôi, đứa nhỏ này thật dễ thương thật là đáng yêu, chỉ là lúc chăm sóc sẽ rất phiền phức, nhìn Vi Vi kia, lúc trước rất thích sạch sẽ và trưng diện, bây giờ sau khi có mấy đứa nhỏ thì chỉ có thể ở nhà mặc đồ ngủ chăm mấy đứa nhỏ."
Lục Tư Dĩnh cảm thán nói.
"Bây giờ đang ở cữ, con nhìn xem có ai sinh con xong mà không phải ở cữ chứ?" Hoàng Nguyệt Nha ghét bỏ trừng con gái một cái, nói: "Chờ sau này con sinh mấy đứa nhỏ, chắc chắn cũng sẽ phải để mẹ đến chăm sóc, mẹ cũng không yên tâm giao cháu ngoại của mình cho người mẹ tùy tiện như con."
Trác Tư Thành không có trưởng bối, trong nhà chỉ có một bà nội lớn tuổi, cũng không giúp đỡ được cái gì, về sau nếu vợ chồng trẻ có sinh con thì cũng chỉ có thể nhờ Hoàng Nguyệt Nha giúp đỡ.
Lúc trước Lục Tư Dĩnh còn không có nghĩ tới chuyện này, khi nghe mẹ nói chuyện thì cô ấy cảm thấy rất đúng.
Mình cũng không biết chăm mấy đứa nhỏ, có lẽ là sau này sẽ không kiên nhẫn đi làm cái này cái kia, cô ấy còn chưa sinh con mà đã biết sau này mình chắc chắn không phải là một người mẹ ruột đáng tin cậy.
Lục Tư Dĩnh lại ôm một hồi, chờ đến khi mấy đứa nhỏ dần dần ngủ thiếp đi thì cô ấy cẩn thận đặt mãy đứa nhỏ lên giường.
Buổi tối, chờ Lục Tư Đình trở về, Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Dĩnh liền rời đi.
Ăn cơm xong, trước khi Bạch Vi đi tắm rửa, cô lấy hai bình sữa đầy, đưa cho mỗi đứa nhỏ một bình, đây là bữa đêm của bọn nhỏ.
Đúng là nếu không sinh con thì cô sẽ không biết được, có một số việc nhất định phải tự mình trải qua thì mới biết được, chăm sóc cho mấy đứa nhỏ đúng là một chuyện không dễ, nhất là buổi tối, vô cùng mệt mỏi.
Lúc ban ngày, bọn nhỏ ngủ trên giường, đến buổi tối thì ngủ ở trên giường nhỏ của mình, trên cái nôi vô cùng lớn kia.
Nhưng mà thời gian ăn ngủ của mấy đứa nhỏ không cố định, lúc nào đói bụng thì se khóc, ăn no chơi mệt rồi thì sẽ ngủ.
Bạch Vi liền phát hiện, hai đứa nhỏ thường xuyên đói vào lúc quá muộn nửa đêm, có đôi khi một đứa khóc không ngừng sẽ khiến đứa còn lại tỉnh ngủ, cứ vậy mà hai đứa nhỏ cùng khóc.