Những ngày tiếp theo bình thản mà hạnh phúc, sau khi qua nửa tuổi, mấy đứa nhỏ mỗi ngày mỗi khác, sau khi từ từ nảy nở thì càng lúc càng giống Bạch Vi cùng Lục Tư Đình.
Ngày nào Bạch Vi cũng đến hai điểm trong một đường thẳng, từ cửa hàng về nhà.
Cứ hai tháng thì phải đi nhập hàng một lần, sau đó sẽ phải mang nguyên liệu cần dùng đến cửa hàng, lại lấy ra một ít mang về nhà.
Trong thời gian này, tay nghề của chị Thôi cũng càng ngày càng tốt, Bạch Vi nhìn thấy cô ấy làm thành thạo thì lại dạy cô bện loại vòng tay phức tạp hơn một chút, để cô ấy luyện từ từ.
Giống như vào ngày lễ quốc tế lao động, ngày thành lập quân đội, tết Trung thu, Bạch Vi đều căn cứ vào tình hình để tổ chức các hoạt động khác nhau cho cửa hàng.
Đồng thời, danh tiếng cửa hàng của Bạch Vi cũng càng lúc càng lớn, hầu như cứ mỗi khi đến ngày lễ thì sẽ có người đến cửa hàng cô đặt đồ trang sức làm riêng.
Trong tiệm có chị Thôi cùng Thẩm Quyên, trong nhà có Hoàng Nguyệt Nha cùng Lục Tư Đình, Bạch Vi nhìn như rất rảnh rỗi nhưng thật ra cô lại là người bận rộn nhất. Tháng chín, sau khi bọn nhỏ khai giảng, bởi vì Trác Tư Thành sắp sinh nhật cho nên Lục Tư Dĩnh tới cửa hàng của Bạch Vi mua vài món đồ.
Buổi chiều ngày nọ, Lục Tư Dĩnh vừa vào cửa thì Bạch Vi liền nhìn ra sắc mặt cô ấy không bình thường.
Rất trắng, giống như có chút suy yếu, hoàn toàn khác với Lục Tư Dĩnh ngày bình thường.
Bạch Vi nghỉ ngờ hỏi: "Chị sao vậy, nhìn môi chị cũng trắng bệch."
Lục Tư Dĩnh lắc đầu: "Chị cũng không biết, mấy ngày nay không muốn ăn gì cả, có thể là do thời tiết quá nóng cho nên không muốn làm gì cả."
"Hay là đến bệnh viện kiểm tra một chút, cứ để như thế này cũng không được."
"Ừ, chị biết rồi."
Lục Tư Dĩnh không có tinh thần gật đầu, mua đồ xong thì chào hỏi rồi rời đi.
Có chút chuyện nhỏ này thì làm gì cần phải đến bệnh viện chứ, cô ấy cảm thấy đây là do mấy ngày nay mình ăn lạnh nhiều quá cho nên đau bụng, uống nhiều nước nóng một chút thì không phải tốt rồi sao.
Lục Tư Dĩnh không coi chuyện này ra gì, nhưng mà buổi tối lúc ăn cơm, cô ấy còn chưa ăn được may miếng thì đã buồn nôn, đây đã là lần nôn thứ thứ trong ba ngày nay. Trác Tư Thành cũng không ăn cơm nữa mà kéo Lục Tư Dĩnh đến bệnh viện.
Lục Tư Dĩnh không lay chuyển được, không thể làm gì khác hơn là đi theo cậu ấy.
Cũng may bây giờ người trong bệnh viện còn chưa tan làm, lúc này cũng không có nhiều bệnh nhân, kiểm tra xong được nửa tiếng thì có kết quả.
"Chúc mừng chúc mừng, đây là cô Lục đã mang thai rồi."
"Mùa hè tương đối nóng, phụ nữ có thai không ăn được là chuyện bình thường, có thể uống chút canh đậu xanh cho mát, hoặc các loại cháo, nhưng không nên tham lạnh, ăn ít đồ có chất béo một chút."
"Còn nữa, bây giờ mới được ít tháng, mới chỉ được một tháng cho nên bây giờ phải tránh các hoạt động mạnh, mỗi ngày khống chế một chút, đi bộ một chút là được rồi."
Đây chắc chắn không phải đôi vợ chồng có kinh nghiệm, bác sĩ thấy vậy thì đã dặn dò rất nhiều thứ.
Nửa giờ sau, hai người hốt hoảng đi ra khỏi bệnh viện.
Bọn họ liếc nhau một cái, giống như đều không thể tin được Lục Tư Dĩnh mang thai. Trác Tư Thành cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Lục Tư Dĩnh, hỏi: "Có còn khó chịu chỗ nào hay không, nếu không thì để anh đi đón xe." Bệnh viện cách nhà không xa, có chút đường như thế thì gọi xe làm gì chứ.
Huống chỉ gió ban đêm rất mát, Lục Tư Dĩnh chuẩn bị đi bộ trở vê.
Lục Tư Dĩnh mang thai là chuyện lớn, tối hôm đó sau khi về thì họ lập tức gọi điện cho người nhà họ Lục.
Lục Chính Hoa nghĩ nghĩ, liền bảo con gái ở nhà nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này, không cần phải vào khu bộ đội.
"Đây là công việc của con, hơn nữa, bây giờ mới một tháng mà thôi, cũng không chậm trễ cái gì."