[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 295: Người Lười Nuôi Con (1)



Bây giờ vê đến nhà, hai đứa nhóc lại đi tìm đồ chơi của mình, bình thường bọn nhỏ chơi riêng thì còn không sao, bây giờ lại cùng nhau chơi ghép hình xếp gỗ, trực tiếp khiến xung quanh lộn xôn, không thể nào đặt chân được, đúng là mấy đứa giỏi phá nhà.

Bạch Vi ngồi trên ghế salon đọc sách, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn một chút, cũng không để ý tới bọn nhỏ, để bọn họ tùy ý chơi.

Sau 2 giờ, có vẻ như hai đứa đã chơi mệt, Lục Nhã Huệ chạy đến bên cạnh Bạch Vi, nũng niu ôm chân Bạch Vĩ nói: "Mẹ, nước..."

Lục Thiên Due ngoẹo đầu nhìn, học theo, đi đến bên cạnh Bạch Vĩ nói: "Mẹ, uống nước."

Bạch Vi đứng dậy, đổ nước ấm vào bình sữa của hai đứa, sau đó để bọn nhỏ uống.

Sau khi uống xong, Lục Nhã Huệ vắt chân lên cổ chạy, Bạch Vi trực tiếp kéo cổ áo của cô bé lại.

Đưa hai đứa nhóc đến chỗ đồ chơi kia, Bạch Vi ngồi xổm xuống, nghiêm túc nói: "Đây là đồ chơi của các con, nếu không muốn chơi nữa thì phải tự mình thu dọn."

Hai đứa nhỏ ngơ ngác, nhìn Bạch Vi lại nhìn đối phương một chút. Bạch Vi đặt đồ chơi vào trong chiếc thùng, sau đó lại lấy một món đồ chơi từ từ bỏ vào nói: "Phải tự biết cất đồ chơi của mình, có hiểu chưa?"

"Nếu như các con không dọn dẹp thì mẹ sẽ đưa cho em gái hết đống đồ chơi này, sau này các con cũng sẽ không được chơi nữa."

Bạch Vi nghiêm túc lại kiên nhẫn, sau khi xác định hai đứa nhỏ nghe hiểu thì mới đứng sang một bên.

Đúng là Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ nghe hiểu, lời uy hiếp này còn rất có trọng lượng, hai đứa nghe xong, lập tức nhanh chóng thu dọn đồ chơi của mình.

Bọn nhỏ cố gắng cho đồ chơi vào trong chiếc thùng kia, sau khi cho hết tất cả đồ chơi vào bên trong thì chạy chậm đến đến bên cạnh Bạch Vi, đôi mắt lóe sáng sáng nhìn chằm chằm Bạch Vi.

"Mẹ, xong, xong."

"Bảo bảo ngoan, muốn chơi."

Hai đứa nhỏ xếp hàng đứng ở trước mặt Bạch Vi tranh công.

Bạch Vi liếc mắt nhìn, thấy bọn nhỏ đã dọn sạch sẽ đống đồ chơi ở trên mặt đất thì hôn mỗi đứa một cái.

"Thật ngoan, không hổ là bảo bối của mẹ."

Hai đứa nhỏ vừa được hôn vừa được khen thì cười hề hề. Lục Tư Đình đứng ở đầu bậc thang, cũng không biết đã nhìn bao lâu, anh có chút bất ngờ với cách thức nuôi con của Bạch Vì.

Thay vì luôn đi theo sau lưng dọn đồ chơi mà may đứa nhỏ bày ra thì không bằng để chính bọn chúng tự thu dọn.

Nếu như bọn nhỏ cảm thấy mệt mỏi thì lần sau cũng sẽ không để đồ chơi ở mọi chỗ, còn có thể bồi dưỡng tư tưởng của mấy đứa nhỏ, để bọn chúng có thói quen tốt từ nhỏ, biết tự làm chuyện của mình.

Lục Tư Đình đi qua, ngồi trên ghế salon ôm Bạch Vi, hôn cô một cái, nói: "Vi Vi thật lợi hại, hóa ra em còn biết dạy dỗ mấy đứa nhỏ như vậy, biết nên dạy dỗ mấy đứa nhỏ như thế nào."

Giáo dục mấy đứa nhỏ?

Bạch Vi nhìn hai cái em bé đáng yêu kia, giống như có sức sống vô hạn, bây giờ còn đang chạy ra ngoài cửa để nhổ cỏ.

Cô im lặng nói: "Lần nào bọn nhỏ chơi xong cũng như phá nhà, chỗ này một món đồ chơi chỗ kia một món đồ chơi, em thấy rất lười đi dọn."

Cho nên đây là Bạch Vi lười đi thu dọn cho nên mới để bọn nhỏ động thủ sao.

Căn bản không phải như anh nghĩ, không phải do Bạch Vi muốn bồi dưỡng thói quen tốt cho bọn nhỏ từ khi còn bé.

Lục Tư Đình có chút im lặng. Hóa ra vợ mình lười cũng có chỗ tốt, ít nhất cũng có thể dạy dỗ được hai đứa nhóc hiểu chuyện, từ nhỏ đã có thể tự thu dọn đồ của mình.

Lúc trước Lục Tư Đình không phát hiện, bây giờ khi anh cố ý quan sát thì đột nhiên phát hiện, Bạch Vi thật sự biết dạy con, hơn nữa cách người lười dạy con lại còn rất hiệu quả.

Mấy đứa nhỏ chơi cái gì cũng được, có thể chơi thoải mái ở trong nhà, chỉ có điều sau đó, khi chơi xong, không cần Bạch Vi lên tiếng thì bọn nhỏ đã tự giác cất kỹ đồ chơi.