[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 302: Đại Kết Cục (2)



Cô bé đã biết lỗi rồi, nhưng mà cô bé lại không nói rằng lần sau mình sẽ không tái phạm.

Lục Tư Đình không thể nhìn nổi bộ dáng này của con gái, thế là ôm con gái lên, chân của cô bé bị thương, lúc đi đường sẽ cảm thấy đau, cho nên anh muốn ôm cô bé về nhà.

Bạch Vi dắt con trai tay, chào hỏi cùng Hoàng Nguyệt Nha rồi chuẩn bị rời đi.

Lục Nhã Huệ được Lục Tư Đình ôm vào trong ngực, nhìn về phía Lục Thiên Duệ làm mặt quỷ.

Một màn này, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đều thấy ở trong mắt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Họ biết con gái mình, bọn họ hiểu rất rõ tính cách của cô bé, nhưng mà biết thì làm thế nào được, mắng không mắng được, đánh cũng không đánh được, chỉ có thể cứ để như vậy.

Thời gian học tiểu học trôi qua rất nhanh.

Trong nháy mắt, Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ đã sắp tốt nghiệp.

Cả hai đều đứng đầu trong chuyện học tập, trong lớp có năm người đứng đầu thì hai đứa đã chiếm hai vị trí.

Lục Nhã Huệ có chút sơ ý, cô bé học tập cũng rất tốt nhưng mà trong lúc làm đề môn toán, kiểu gì cũng sẽ sơ ý mà làm mất điểm ở chỗ không nên mất.

Cho nên vị trí của cô bé thường xuyên dao động, thỉnh thoảng sẽ ở vị trí một, hai, thỉnh thoảng sẽ bị rớt xuống sáu, bảy.

Lục Thiên Duệ có thành tích tương đối ổn định, không phải thứ nhất thì chính là thứ hai, cậu bé học môn khoa học tự nhiên rất tốt, luôn luôn được điểm tối đa.

Hôm nay, bọn nhỏ thi cuối kỳ, hai người nhanh chóng chạy về nhà.

"Ba mel Chúng con đã thi xong!”

"Mẹt"

Theo tiếng gọi càng ngày càng gần, hai đứa bé cũng mở cửa lớn ra.

Lục Nhã Huệ mười một tuổi vô cùng xinh đẹp, gương mặt tươi sáng, da thịt trắng nõn, thân hình cân xứng, mặc bộ đồng phục trắng xanh than, nhìn rất hoạt bát.

Mái tóc đen bóng đã được Bạch Vi tết xương cá, tung bay khi cô bé di chuyển, nhìn vô cùng dễ thương.

Lục Nhã Huệ xông tới, rót chén nước uống mấy ngụm lớn.

Bạch Vi ngồi trên ghế salon đọc sách, liếc nhìn cô bé một cái nói: "Uống chậm một chút."

Lục Nhã Huệ lại chạy đến bên ghế sa lon, vô cungylai6m cánh tay của Bạch Vi.

"Anh của con đâu?"

"Đẳng sau ạ."

Không nôn nóng chạy về nhà giống như Lục Nhã Huệ, Lục Thiên Duệ rất bình tĩnh, cậu bé rất thoải mái, khoảng hai đến ba phút sau cũng về đến nhà.

Cậu bé cao khoảng một mét sáu, gương mặt đẹp trai, mang nét lạnh lùng, có mái tóc ngắn màu đen, mặc bộ đồng phục đơn giản, nhìn rất giống thiếu niên đẹp trai ở trong Anime.

Lục Nhã Huệ hầm hừ tức giận nói: "Anh con đi quá chậm, giống như ốc sên vậy."

Lục Thiên Duệ nhàn nhạt trả lời: "Vậy vẫn còn tốt hơn em, như bị chó đuổi vậy, vừa chớp mắt đã không thấy người đâu."

Cũng không biết từ lúc nào mà hai anh em nhà này bắt đầu đấu võ mồm mỗi ngày, nếu không thì sẽ không yên.

Khi bọn nhỏ tốt nghiệp tiểu học, hai người đều thi không tệ, Bạch Vi liền dẫn bọn nhỏ đi ăn một bữa tiệc, còn dẫn bọn nhỏ đi công viên trò chơi một ngày.

Trong khoảng thời gian mấy năm này, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình kiếm được không ít tiền, đều được Bạch Vi giữ.

Bạch Vi đã tất cả được 3 chỉ nhánh, cửa hàng này lớn hơn cửa hàng kia, trải rộng mấy khu phố, công việc buôn bán cũng rất tốt, cửa hàng nào cũng có khoảng 4 đến 5 nhân viên.

Ngoại trừ Bạch Vi thì chị Thôi chính là cửa hàng trưởng lớn nhất, cô ấy phụ trách giám sát 4 cửa hàng mỗi ngày, năng lực của cô ấy rõ như ban ngày, ngoại trừ đó là chuyện vô cùng quan trọng, nếu không thì sẽ không làm phiền Bạch Vĩ.

Cũng vì vậy cho nên Bạch Vi có nhiều thời gian rảnh, không cần thường xuyên đến cửa hàng, Thẩm Quyên cũng không cần đến cửa hàng hỗ trợ.