[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 88: Gần Đây Sợ Là... Không Chịu Được (2)



Lần thứ nhất nhìn thấy ông cụ là khi đang ăn cơm cùng Lục Tư Đình tại nhà ăn, lúc đó hai người bọn họ còn chưa kết hôn.

Lần thứ hai là vào hôn lễ, ông cụ ngồi cùng bàn với những chiến hữu cũ của mình, nói chuyện rất thoải mái.

Lần thứ ba chính là lần về nhà sau đó, gặp mặt ở nhà họ Lục.

Lúc đó tinh thần của ông cụ cũng không tệ lắm, nhìn thấy Bạch Vi thì vẫn rất vui vẻ, nói Lục Tư Đình mà đối xử không tốt với cô thì sẽ cho cô mượn gậy để đánh anh.

Bạch Vi còn vui vẻ nói chuyện cùng ông cụ trong chốc lát.

Rõ ràng là bây giờ cũng chỉ cách lần gặp mặt trước mới mấy tháng, tại sao đột nhiên lại bị bệnh nặng?

Bạch Vi đột nhiên có chút lạnh trong lòng, ngay cả chân tay cũng có chút cứng ngắc.

Dù nói thế nào thì cô đã gả cho Lục Tư Đình, là vợ của anh, cũng là cháu dâu nhà họ Lục, về tình về lý, cô cũng phải đến thăm ông cụ thì mới được.

Nhưng mà... Bạch Vi không biết ông cụ nằm ở viện nào. Không có điện thoại di động chính là như vậy, muốn gửi tin thì cũng chỉ có thể truyền miệng.

Bạch Vi chuẩn bị chờ sau khi Lục Tư Đình về đến nhà thì sẽ hỏi tình huống một chút, như vậy thì ngày mai hoặc là ngày mốt, cô cũng có thể đến bệnh viện thăm một chút.

Cô đến nhà ăn ăn cơm tối, đợi đến vào đêm, gần tới 9h, cuối cùng Lục Tư Đình cũng mang theo cơ thể mệt mỏi về nhà.

Bạch Vi ngồi ở trong phòng khách, nghe thấy ở bên ngoài có tiếng động thì vội vàng mở cửa.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dáng này của Lục Tư Đình, mặc dù không có nét mặt gì, nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, nhìn rất mệt mỏi.

Bạch Vi vội vàng đi rót chén nước, tiếp đó bưng cho Lục Tư Đình, hỏi: "Sao vậy, ông nội như thế nào rồi?"

Lục Tư Đình uống một hơi hết nước, tay cầm chén có chút run rẩy.

Anh hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Bệnh tình của ông nội chuyển biến xấu, gần dây sợ là... không chịu được."

Bạch Vi không nghĩ tới là kết quả này.

Cô nhìn Lục Tư Đình, lần đầu cảm thấy không biết nói gì.

Không biết nên an ủi anh ra sao, Bạch Vi liền nắm tay Lục Tư Đình nói: "Ngày mai có đến bệnh viện không, em cũng muốn đi với anh."

Bàn tay hai người một lớn một nhỏ, tay nhỏ bé trắng noãn tiến vào bên trong đôi tay màu lúa mạch, nắm tay nhau thật chặt.

Lục Tư Đình sững sờ, đột nhiên liền ôm lấy Bạch Vi

Buổi chiều nay sau khi nhận được tin thì anh lập tức chạy đến bệnh viện, cũng chưa ăn cơm tối, trực tiếp ở trong bệnh viện 4 tiếng.

Cuối cùng vẫn là Hoàng Nguyệt Nha bảo anh đi về nhà.

Trong lòng của Lục Tư Đình đầy phiền muộn, cũng không thích nói chuyện, nhưng mà khi nhìn thấy Bạch Vi, mặc dù hai chỉ chỉ đơn giản ôm lấy nhau, không nói gì cả, nhưng mà anh cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Tối hôm đó, hai người đều ngủ rất sớm.

Có lẽ là vì có tâm sự cho nên Bạch Vi ngủ không ngon, vào buổi sáng khi Lục Tư Đình rời đi thì cô mo mơ màng màng mở to mắt nhìn anh.

Hai hôm nay Lục Tư Đình đều rất vội, không có thời gian nấu cơm cho nên Bạch Vi chỉ có thể ăn ở bên ngoài.

Sau một ngày bận rộn, năm giờ chiều, Bạch Vi đóng cửa tiệm chuẩn bị đi xe về nhà.

Lục Tư Đình cũng thường về nhà vào thời điểm này, hai người chạm mặt nhau ở ngoài cửa nhà.

Sau khi nấu chút cơm để ăn thì hai người lái xe đến bệnh viện vào lúc 6 giờ.

Bởi vì hôm qua Hoàng Nguyệt Nha đã chăm sóc ông cụ một đêm cho nên sáng hôm nay đã bị ông cụ đuổi về nhà.

Một mình ở trong phòng bệnh, lục ái quốc nằm ở trên giường bệnh, trong mắt có chút van đục.

Lục Tư Đình cùng Bạch Vi đi tới, hình như ông cụ bị chậm một nhịp, quay đầu nhìn về phía hai người, trên mặt từ từ lộ ý cười.

"Các cháu tới sao, đã ăn cơm chưa? Không bận đi làm hả?"