[Thập Niên 80] Xem Mắt Nhầm, Tôi Đã Kết Hôn Với Sĩ Quan Mạnh Nhất

Chương 94: Ông Cụ Lục Qua Đời (2)



Lục Tư Dĩnh đến trễ nhất, cô ấy nghe ba mẹ đang cãi nhau với bác sĩ, lại nhìn đến chỗ em trai và em dâu một chút.

"Ba mẹ, nếu còn ầm ï nữa thì ông nội cũng bị làm phiền."

Lục Tư Dĩnh tỉnh táo nói: "Để lại hai người ở đây trông coi ông nội, những người khác nên làm øì thì làm cái đó thôi."

Đêm hôm khuya khoắt, đúng là không nên ở lại bệnh viện.

Cuối cùng, Lục Tư Dĩnh cùng Hoàng Nguyệt Nha ở lại, ngày mai Lục Chính Hoa cùng Lục Tư Đình đều phải dậy sớm, cho dù muốn xin phép nghỉ thì cũng phải đợi ngày mai đến xin.

Bạch Vi đi theo Lục Tư Đình, sau khi về đến nhà thì gần như là vồ lên giường.

Ngày hôm sau, sau khi nhận được tin tức từ người nhà họ Lục, mọi người đều nhao nhao đến bệnh viện thăm hỏi ông cụ.

Ông cụ cười híp mắt với tất cả mọi người, hơn nữa còn có thể gọi chính xác tên của từng người.

Buổi trưa, Lục Chính Hoa để mấy người quen này ở lại, sau đó mời bọn họ cùng đến tiệm cơm.

Cơ thể của ông cụ chuyển biến tốt đẹp là chuyện tốt, chỉ có điều là cơ thể khỏe lại quá nhanh, gần như trong một đêm là khỏe lại.

Thật sự có người sẽ khôi phục lại sức khỏe trong một đêm sao?

Người nhà họ Lục bị niềm vui làm choáng váng đầu óc, không phải bệnh viện còn chưa lên tiếng sao? Hoặc có lẽ là do có ít người biết nhưng bọn họ lại không thể tin được.

Hôm nay sau khi Lục Tư Đình thức dậy, mí mắt nhảy liên tục, sau khi ăn cơm tối xong thì dẫn Bạch Vi đến bệnh viện.

Cả ngày nay, tầng lầu này đều rất ồn ào, thẳng đến chạng vạng tối, cuối cùng trong phòng bệnh khôi phục lại sự yên tĩnh.

Khi Lục Tư Đình tới, trong phòng chỉ có một mình ông cụ đang ngủ.

Anh nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Những người khác đâu?”

"Hôm nay có rất nhiều người đến thăm ông cụ, ông Lục và bà Lục đang đi tiễn khách."

Tiểu hộ sĩ nói xong thì đẩy xe đẩy nhỏ rời đi.

Ông cụ Lục ngủ thiếp đi, Lục Tư Đình cùng Bạch Vi cũng không đi vào mà ở bên ngoài ngồi một lúc.

Lục Chính Hoa và Hoàng Nguyệt Nha quay lại rất nhanh, hôm nay hai người họ phải tiếp đón rất nhiều người, bây giờ cũng có chút mệt mỏi cho nên cũng ngồi ở vị trí đối diện hai người nghỉ ngơi.

Bình thường hai cha con này không thích nói chuyện, cho nên vẫn chỉ có Hoàng Nguyệt Nha cùng Bạch Vi nói chuyện.

Chẳng biết tại sao Lục Tư Đình luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, hỏi: "Ông nội ngủ bao lâu rồi?"

Hôm nay ông cụ Lục ăn ròng rã một bát cơm lớn, đây là lần ông cụ ăn nhiều nhất sau khi nhập viện.

Bởi vì có rất nhiều khách mời, ông cụ cảm thấy quá ồn cho nên chỉ căn dặn một câu, bảo cháu trai ăn cơm thật ngon đừng quá mệt mỏi rồi quay về phòng nghỉ ngơi.

Lúc kia, Lục Tư Đình vẫn chưa đến.

Lục Chính Hoa không nghĩ nhiều cho nên tiễn người äi.

Ông cụ đã ngủ được một tiếng.

Ông cụ Lục nháo không chịu làm kiểm tra, ai cũng không còn cách nào khác, lại đúng lúc có người quen đến thăm cho nên bọn họ nghĩ, chờ đến khi Lục Tư Đình đến thì sẽ khuyên nhủ ông cụ.

Nhưng mà khi Lục Tư Đình đến thì ông cụ vẫn còn đang ngủ.

Trong lòng mọi người cảm thấy không ổn.

Lục Tư Đình không để ý tới chuyện khác, trực tiếp đứng lên mở cửa, đi đến bên giường bệnh.

Bỗng nhiên anh cứng đờ, đưa tay ra, đôi tay đang đưa ra của anh như bị cứng lại, không thể tiếp tục được nữa. Nét mặt Bạch Vi trống rỗng, trong đầu như có rất nhiều quạt gió, thổi đến mức cô cảm thấy đau đầu.

Hoàng Nguyệt Nha cũng không thở nổi, liền muốn té xỉu, may mắn là có Bạch Vi ở một bên đỡ, đỡ bà ấy đi ra ngoài ngồi, một hồi lâu mới tỉnh lại.

Tiếng khóc vang lên ở trong phòng, ở bên ngoài gian phòng.

Những đôi chân mang đủ loại giày đi qua, giày da, giày vải, xăng đan. Thậm chí còn có người chạy tới khi một chân đi giày vải, một chân chỉ có bít tất.