Thập Niên 80 Xuyên Không Thành Con Ghẻ

Chương 28: 28




Chị đã từng dùng son phấn bột nước để làm mình trở nên xấu hơn, nhưng mà chuyện đó cũng chỉ qua mắt được những người dân không có kiến thức ở vương triều Khang Tuấn thôi.

Ở cái thời đại cởi mở này, cách làm qua mắt người khác này của chị căn bản không đáng được nhắc đến.

Hơn nữa, chị xinh đẹp như vậy, cho dù không cho người ngoài nhìn thì mình tự nhìn cũng vui mà…Chị thật sự không thể chấp nhận chuyện vì xinh đẹp quá mức mà cả đời phải sống một cuộc sống trốn tránh.

Mà cho dù coi như chị có thể chịu đựng được, nhưng mà chị cũng không đành lòng để con gái phải sống một cuộc sống gò bó như vậy được.

Cho nên… như vậy xem ra, Phó Lập Thành vẫn là sự lựa chọn tốt nhất.


Nếu như… nếu như… Phó Lập Thành không đồng ý hợp tác, chị chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi.

Nghĩ đến đây, Cát Tuyết bỗng có một chút xíu chờ mong người đàn ông đó đến.

=Sáng sớm ngày tiếp theo.

Mẹ con Cát Tuyết vừa thức dậy, rửa mặt xong, đang đi dạo trong sân rèn luyện thân thể thì nghe thấy tiếng có người gõ cửa.

Bác cả Cát Nhân đang đan rổ dây trong sân ngăn cản em gái mình đi ra mở cửa, đang định tự mình đi thì đã nhìn thấy Cát Thúy Phương vội vội vàng vàng đi từ trong phòng bếp chạy ra rồi.


Vừa đi bà cụ vừa nói to: “Đây! Đây!”Vừa dứt lời, người đã đi đến cửa nhà, bà cụ vừa đưa tay rút chốt cửa, vừa kéo cửa ra vừa không quên lẩm bẩm: “Ai vậy? Vừa mới sáng sớm…”Ngoài cửa bống truyền đến một giọng nói vừa già nua vừa hiền lành: “Thúy Phương, là chị đây.

”Cát Thúy Phương sững sờ, hỏi theo bản năng: “Chị cả? Sao chị lại đến đây, sao đến sớm như vậy?”Cánh cửa lớn được mở ra, Cát Thúy Phương nhìn chị cả đã bảy mươi mấy tuổi của mình, lớn giọng hỏi thăm, vẫn không quên đưa tay ra đỡ chị cả mình vào nhà.

=Chị cả nhà họ Cát tên là Cát Phán Đệ, mặc dù đã hơn bảy mươi tuổi, đầu đầy tóc bạc, nhưng mà đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, lúc nhìn thấy em út nhà mình, trên mặt bà cụ lập tức nở một nụ cười tươi như hoa cúc: “Chị đến thăm em một chút.

”Vừa nói, chị cả Cát tháo cái gùi sau lưng xuống, giao cho Cát Nhân vừa đi đến.

Cát Thúy Phương nắm tay chị cả nhà mình, dắt bà cụ vào trong nhà, ngoài miệng không quên nhắc: “Chị nói chị đó, một đống tuổi rồi, sao mà vẫn tự đi đến, lần sau đừng đem theo đồ nữa, nhà em không thiếu ăn đâu.

”.


— QUẢNG CÁO —