Bạch Vận Liên đi rồi, trong này chỉ còn mình thư ký Lưu là người ngoài, làm cô ta đứng ngồi không yên.Cô ta nhanh chóng nhặt xong hết long nhãn, sau đó im ỉm chuồn ra ngoài.Diệp Định Quốc đã tỉnh táo lại.Ông ta nhíu mày, liếc nhìn con gái, nhất thời không rõ những lời con gái nói ban nãy có ý gì?Thật sự chỉ nằm mơ, hay là muốn cảnh cáo ông ta đừng tái hôn, không thì...Diệp Chiêu kéo giỏ trái cây tới trước mặt, hái một quả long nhãn, bóc vỏ, đưa phần thịt quả vào trong miệng.Đây là long nhãn giống cũ, cực kỳ ngon, có mùi hoa quế đặc biệt, mà có thể là do phần thịt quả ít nên sau này đã tuyệt tích rồi.Đinh đinh đinh đinh!!!!Tiếng chuông tan làm của nhà xưởng vang lên, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.Diệp Định Quốc đã lấy lại bình tĩnh, ông ta nói: "Nếu con thật sự muốn đi học lại ở chỗ này, không phải là không được.
Nhưng con phải đồng ý một điều kiện."Diệp Chiêu liếc nhìn Diệp Định Quốc, nhả hột vào trong giỏ rác, chờ ông ta nói tiếp."Yên tâm học hành, ba cũng không trông chờ con có thể đem vẻ vang về cho ba, nhưng sau này không được nhúng tay vào chuyện của người lớn.
Còn nữa, trả hộ khẩu cho ba."Diệp Chiêu nhún vãi, khẽ cười: "Xem ra ban nãy chúng ta nói chuyện vô ích rồi nhỉ? Ba không chờ mẹ con nữa ạ? Không sợ mẹ con...!nửa đêm tới tìm ba sao?"Vừa nghe thấy lời này, đầu Diệp Định Quốc ong ong, không khỏi giận dữ mắng mỏ: "Rốt cuộc mày muốn nói cái gì?"Diệp Chiêu nhìn vẻ mặt chột dạ của Diệp Định Quốc, khẽ nhíu mày:"Đừng giả vờ vô tội.
Học hành, con nhất định phải đi, ba không giúp con thì sẽ có người khác.
Chuyện ba muốn kết hôn với dì Bạch, con nói rồi, mẹ con không đồng ý, chứ không phải do con, ba tự nghĩ đi."Diệp Chiêu trơ mặt ra như kiểu nói sao cũng không chịu, Diệp Định Quốc vừa mới bình tĩnh đã lại tức giận tới môi tím tái.Đương lúc cha và con gái giương cung bạt kiếm, Tô Ứng Dân đẩy cửa bước vào.Người đi cùng ông ta là một ông già gầy gò, râu tóc bạc phơ trong bộ đồ Tôn Trung Sơn màu lam kiểu cũ.Tô Ứng Dân giới thiệu vị này là hiệu trưởng Giả của trường cấp ba Dục Tân.Trường Dục Tân là trường trung học phổ thông duy nhất của khu Tăng Ốc Vi này, Bạch Lộ cũng theo học ở đây.Diệp Định Quốc nhanh chóng đứng dậy định bắt tay chào, nào ngờ hiệu trưởng Giả là một người cổ hủ, trước bàn tay chìa tới của ông chủ Diệp, ông chỉ chắp hai tay cúi chào theo kiểu cũ:"Tôi có hẹn người ta ăn gân bò viên ở gần đây, Tiểu Tô cứ phải mời tôi đến ngồi một lúc cho bằng được...".