Thập Niên 90 Ngăn Cản Mẹ Tôi Gả Cho Cha Tôi

Chương 27: Chương 27




Môi trường lạnh lẽo khiến cho cô nhớ đến lúc mẹ vừa tái hôn, cô dọn đến ở trong căn phòng mới sạch sẽ, gọn gàng, không có mùi vị rỉ sét của công xưởng, nhưng vẫn tràn đầy mùi vị khiến người ta bất an như vậy.Cô không có mẹ, cảm thấy linh hồn đang khô héo, trằn trọc không ngủ được.

Khi đó mỗi đêm cô đều gõ cửa phòng của mẹ và cha dượng, giở đủ trò bịp bợm để mẹ ngủ cùng cô.Mẹ vừa dạy dỗ cô, vừa vỗ bụng dỗ cô ngủ.


Câu nói nhiều nhất cũng là: "Đã bao nhiêu tuổi rồi."Tính khí trẻ con như vậy chỉ kéo dài không tới nửa năm, Tô Dạng đã quen với nhà mới, nhưng cũng mơ hồ ý thức được, bản thân ở trong nhà là dư thừa.

Mẹ bận trong bận ngoài, kêu cô đi chơi với Đàm Tân Huy.

Đàm Tân Huy làm trời làm đất, cô hoàn toàn không có hứng thú.Mạch suy nghĩ từ đó về sau giống như dòng nước chảy, dường như trong mỗi giai đoạn Tô Dạng đều rất tinh ma.Học sinh tiểu học Tô Dạng thích ngồi trong bếp viết bài tập, có thể nhân tiện nói chuyện với mẹ.Học sinh sơ trung Tô Dạng thích ngây người trong phòng, tìm kiếm niềm vui cô đơn.Học sinh cao trung Tô Dạng thích dùng điện thoại trong trường gọi cho mẹ, cho dù là vì chuyện rất nhàm chán.Sinh viên Tô Dạng vừa về tới nhà liền dây dưa muốn ngủ chung với mẹ, tính trẻ con hiện ra, bởi vì tư thế ngủ quá tệ, bị mắng mấy trận.Có chuyện gì xảy ra, Tô Dạng ở trước mặt mẹ già mồm, nhưng Giang Như Yên thường nuông chiều cô, dưới tình trạng ngột ngạt như vậy, Giang Như Yên vẫn để cho Tô Dạng hình thành nên tính cách ngạo nghễ can đảm.Một dòng nước mắt nóng bỏng lăn trên gò má của Tô Dạng, thấm ướt cả chiếc gối, ký ức vụn vỡ.

Cô đơn lại hiu quạnh, cô vẫn có Giang Như Yên nuông chiều, vậy ai sẽ nuông chiều Giang Như Yên chứ? Rất nhiều oan ức không phải đều là do mẹ thay cô chịu đựng sao?Khó khăn lắm mới có thêm một cơ hội nữa, phải nghe lời mẹ.Xào xạc, Tô Dạng trở mình nằm nghiêng, không nghĩ nhiều nữa, ép buộc mình ngủ."Tô__Dạng__"Trong bóng tối bay tới một đạo âm thanh nhẹ.


Tô Dạng chợt mở mắt ra, chỉ thấy Giang Như Yên cả người lạnh lẽo xuất hiện ở cửa, trái tim cô giật mình đập thình thịch.Gò má Giang Như Yên nương theo ánh trăng yếu ớt, không kịp xử lí tóc mái dính vào khóe miệng, thở ra một miệng hơi nóng tan ở trong phòng, cô ấy cười nói: "Tô Dạng, tôi đến ở cùng cô."Trong lòng Tô Dạng ấm áp, lập tức vén chăn lên, chăm chú nhìn cô ấy.Giang Như Yên cởi áo khoác ngoài, run rẩy bò vào trong chăn, Tô Dạng nhìn thấy gió đêm, ánh trăng, cỏ dại, đường mòn ẩn giấu trong chiếc áo khoác ngoài của cô ấy."Đâu có rất tối, chỗ này không phải còn có trăng sáng sao." Giang Như Yên nói, người vùi trong ổ, dùng cằm chỉ vào cửa sổ nhỏ.Tô Dạng ôm lấy cánh tay của cô ấy, âm thanh phát ra giống như là bị người ta nắm lỗ mũi: "Chính là tối, chính là rất sợ, cũng may mẹ đến rồi."Giang Như Yên không tiếng động cười một tiếng, đối với dáng vẻ dính người của cô rất bất lực, nói: "Ngủ thôi ngủ thôi."Xem đi, mẹ vẫn là nuông chiều cô.Chóp mũi Tô Dạng ê ẩm, đầu tiên là không có mẹ ở bên cạnh mà rơi nước mắt, sau đó là vì có mẹ ở bên cạnh mà rơi nước mắt, mâu thuẫn đến rất tức cười.Cô thả lỏng toàn thân, giống như nằm trên cây bông, nhắm mắt lại, có chút tự trách nói: "Mẹ, con không muốn mẹ để con một mình.

Mẹ lúc nào cũng, phải bận cái này, phải đối phó cái kia, để ý cái này, lo lắng cái kia.

Khó khăn lắm, con mới không có em trai, mẹ đồng ý ngủ với con rồi, nhưng nhìn mẹ lại có vẻ rất mệt."m thanh của cô mệt mỏi, tựa như khúc hát ru vậy từ tốn âm u dai dẳng, nhưng Giang Như Yên lại tỉnh táo rất nhanh, trầm mặc nghe cô tiếp tục độc thoại."Có phải con quá tùy hứng không, không biết nghĩ cho mẹ, ít nhất thì con, cũng không nên gây thêm phiền phức cho mẹ.


Mẹ, thật xin lỗi..."Tô Dạng nói rồi nói, tự dỗ mình ngủ.Giang Như Yên dịu dàng vỗ bụng cô, cô ấy học được cách dỗ trẻ con từ chỗ bậc trên.

Những lời nói đó rõ ràng không liên quan đến cô ấy , lại không dấu vết khiến cho lòng cô ấy dâng lên gợn sóng.Ôm trong ngực nỗi bất an, nói mớ trong vô thức, dáng vẻ lúc ngủ không có chút phòng bị, đều đang nói ra, Tô Dạng rất cần mẹ.Giang Như Yên không thể nói rõ sự không nỡ tựa như thủy triều phập phồng lên xuống kia là đến từ đâu, khi cô ấy nhìn vào cô gái lai lịch không rõ này, tự nhiên lại sinh ra đồng cảm và lo âu, nhặt Tô Dạng về nhà là chuyện khác người nhất mà cô ấy từng làm.Nhưng mà, cô ấy không hối hận một chút nào..