Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 118



Thời buổi này người nuôi chó đều tùy tiện như vậy sao?

Hơn nữa, giống chó Husky ở niên đại này không được tính là chủng loại thường thấy, sao cô lại thấy nó có chút quen quen.

Phương Thanh Nghiên nhìn dạo qua một vòng xung quanh, cuối cùng tại buồng điện thoại đối diện ven đường kia, cô nhìn thấy bóng dáng của một thiếu niên.

Cô không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng từ hình dáng của người đó, cô đoán hẳn là cái tên thiếu niên mà cô đụng phải ở Thôn Tuyền Sơn.

Hình như là... Lâm Khiên?

Phương Thanh Nghiên tháo dây thừng xuống, túm túm đầu kia của Husky, con chó này bị đun nóng đến không muốn cử động, cô phải túm lấy nó nhiều lần thì nó mới không tình nguyện đi tới bên chân cô ngửi ngửi, sau đó cái đuôi mới vây cao hơn một chút.

Cô nhận ra, nó chính là con Husky cô gặp ở trên núi vào ngày hôm đó.

Phương Thanh Nghiên dắt theo Husky, trực tiếp đi về phía buồng điện thoại.

Thiếu niên một tay bỏ vào túi, một tay cầm ống điện thoại, bộ dáng cà lơ phất phơ kia khiến Phương Thanh Nghiên muốn cho hắn ăn một cước.

Mà lúc này, Lâm Khiên đang hướng về phía đầu kia của microphone phun ra một tràn từ ngữ: "Mẹ nó, các người muốn ly hôn là chuyện của các người, tôi không quản được, cũng không muốn quản!"

Tiếng nói vừa dứt, hắn trực tiếp quăng microphone trở về, sau đó xoay người muốn đi ra khỏi buồng điện thoại.

Vừa quay đầu bước ra thì liền đụng phải Phương Thanh Nghiên.

Phương Thanh Nghiên thật vất vả mới nhịn được không cho hắn ăn một cước, nhưng không nghĩ lại nghe được chuyện của người ta nên trong lúc nhất thời có chút xấu hổ.

Dường như cô đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe.

Sắc mặt Lâm Khiên như bị ai tát một cái vậy, trên mặt không ngừng biến đổi vô số màu sắc, phải nói là rất đẹp.

Phản ứng đầu tiên của hắn là che mặt, sau đó lùi lại một bước.

Phương Thanh Nghiên vẫn còn đắm chìm trong lượng tin tức khổng lồ vừa rồi nên vẫn chưa khi phục hồi tinh thân, cô cảm thấy phản ứng của tên người này hình như có chút kỳ quái, dù sao thì cô cũng chưa có động thủ mà?

Lâm Khiên thấy cô không có động tác gì, dường như có thêm vài phần lo lắng, nhất thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Lại là cô! Cô còn dám nghe lén điện thoại của tôi?"

Phương Thanh Nghiên không khỏi mở to mắt ra nhìn hắn: "Ai lại nhàm chán như cậu chứ?”

Cô ném sợi dây thừng trong tay vào lòng Lâm Khiên: "Cậu thân là chủ nhân của nó, có thể có chút trách nhiệm được không? Trời nóng như vậy, nó nóng đến mức sắp mất nước rồi, cậu còn tùy tiện buộc nó ở ven đường, dây thừng thì buộc như vậy khiến cho người đi đường suýt đã vấp ngã vì nó!"

Lâm Khiên theo bản năng liếc mắt nhìn đến Husky, đầu lưỡi có nó hiện đang nhếch lên, bộ dạng đúng là sắp không chịu nổi.

Tâm hắn nhất thời cũng có chút mềm nhũn, nhưng vẫn tức giận trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên nói: "Mắc mớ gì tới cô?"

Tiếng nói vừa dứt, hắn tựa hồ ý thức được cái gì, liền cười nói: "Không phải người thiếu chút nữa bị ngã là cô đấy chứ?”

Khóe miệng hắn mang theo nụ cười ác ý, trong giọng nói cũng tràn đầy châm chọc.

Phương Thanh Nghiên cảm thấy người này thật sự là không được ai dạy dỗ tốt, nghĩ đến những lời nói vừa rồi của hắn, cô mới nhịn mở miệng ra mắng mà xoay người đi về phía bệnh viện.

Lâm Khiên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, hắn do dự một chút mới đuổi theo.

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt cảnh giác, nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

"Bệnh viện là của nhà cô mở à?" Lâm Khiên tức giận nói.

Phương Thanh Nghiên từ trên xuống dưới đánh giá hắn một lần, đối phương thoạt nhìn không bệnh không đau, chỉ là mặt hình như có chút xanh mà thôi.

Cô cũng không quan tâm hắn đi đến bệnh viện làm gì, vì thế cô xoay người bước đi càng nhanh hơn.

Hai người một trước một sau, ai cũng không để ý tới ai, đi thật nhanh vào bệnh viện.

Phương Thanh Nghiên sau khi trở lại bệnh viện liền đi thẳng đến phòng bệnh của Hồng Minh Viễn, trước khi lên lầu cô còn cố ý nhìn thử xung quanh một chút, sau khi thấy Lâm Khiên không có đi theo thì cô mới đi vào.

Cái thằng nhóc này rất mang thù, không chừng hiện tại trong đầu hắn lại có cái ý đồ xấu gì nữa đây.

Nhưng cô lại không biết, sau khi Lâm Khiên nhìn thấy cô đi vào bệnh viện, hắn cũng đi đến một gian phòng nghỉ gần đó, đưa dây thừng cho một y tá bên trong.

Y tá hiển nhiên rất quen thuộc với Trứng Kho, yêu thích không buông tay vuốt ve nó.

Lâm Khiên làm như vô tình hỏi: "Dưới phòng của tôi có ai tên Phương Thanh Nghiên, nhỏ hơn tôi hai tuổi không? Cô ta ở phòng bệnh nào vậy?"

Y tá nghe vậy liền có chút sửng sốt, hỏi: "Sao cậu lại đến hỏi chuyện này?"

"Cô đừng quan tâm, tôi chỉ hỏi cô là có hay không thôi." Lâm Khiên không kiên nhẫn nói.

Y tá không còn cách nào khác, đành phải buộc chặt con chó lại, sau đó đi kiểm tra ghi chép phòng bệnh.