Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 149



Tên đeo kính trừng mắt nhìn lại một cái, mấy người kia mới không dám nói cái gì, xám xịt rời đi.

Phương Thanh Nghiên nhíu nhíu mày, tình hình hiện tại, cô phải mau chóng tìm mẹ hỏi rõ ràng.

Nhưng mà, mới vừa chen đến trước đám người, đã bị người đàn ông đeo kính râm kia cản lại.

"Muốn ăn thì xếp hàng!"

Phương Thanh Nghiên thản nhiên liếc hắn một cái,"Tôi là con gái của chủ tiệm này!"

Người đàn ông đeo kính râm: "..."

Thừa dịp đối phương vẫn đang sững sờ, Phương Thanh Nghiên nhanh chóng lách người qua chui vào trong tiệm.

Trong cửa hàng, bàn ăn vẫn được sắp xếp chỉnh tề, trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, hẳn là không lâu trước đây đã được tỉ mỉ lau qua, trong tiệm mọi thứ đều sạch sẽ cẩn thận, còn vắng vẻ lạ thường.

Mà ngồi trong góc là một cậu thiếu niên mặc áo sơ mi trắng, mới liếc qua còn không phân biệt được hắn với tường trắng bên cạnh.

Phương Thanh Nghiên nhíu mày, đây là Lâm Khiên.

Lâm Khiên ôm ngực ngồi ở chỗ đó, thần sắc nhàn nhạt, nhìn thấy Phương Thanh Nghiên xuất hiện, lông mày nhíu lại nhưng cũng không nói gì.

Tiếp theo, Tần Thục Huệ từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một phần bún ốc, đặt ở trước mặt hắn,""Tiểu Lâm, mau nếm thử tay nghề của dì!"

Lâm Khiên nhíu mày nhìn chén bún ốc bốc mùi ngút trời, vẻ mặt tràn đầy ghét bỏ.

Thế nhưng hắn vẫn cầm đũa lên định nếm thử một miếng.

Phương Thanh Nghiên tiến lên một bước: "Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy, sao lại không cho khách khác vào ăn?”

Tân Thục Huệ đang muốn giải thích, lại bị Lâm Khiên giành trước một bước cắt ngang: "Bởi vì tôi đã bao hết cửa hàng này!"

Nhìn bộ dáng của hắn còn rất đắc ý, giống hệt như người đàn ông đeo kính râm ở cửa kia.

Phương Thanh Nghiên im lặng nhẫn nhịn tới cực điểm, nhìn hắn còn muốn tiếp tục cầm lấy đũa ăn bún liền nhanh tay đem bát dời qua một bên,"Mấy người ở cửa kia là bảo vệ của anh sao?”

Lâm Khiên nhướng mày, ánh mắt dừng trên người nam nhân đeo kính râm.

Đối phương nhanh chóng giải thích: "Tiểu thiếu gia, bọn họ nói xấu cậu trước."

Lâm Khiên liên bày ra vẻ mặt nghiễm nhiên phải vậy: "Nghe không, bọn họ nói xấu tôi trước!"

Trong mắt Phương Thanh Nghiên, đó cùng lắm cũng chỉ là vài câu châm chọc, ngay cả oán giận cũng không thể giận nổi, sao vào trong mắt người này lại thành nói xấu?

Tự cho bản thân đúng thì cũng nên có giới hạn!

Lâm Khiên vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu, khẳng định là rất có tiền, nếu chỉ đơn thuần là bao trọn Phương Thanh Nghiên cũng vô cùng hoan nghênh, ai mà gây khó dễ cho tiền chứ?

Nhưng Lâm Khiên không chỉ bao trọn mà hắn còn muốn đuổi những hết khách khác đi! Loại chuyện này truyền ra ngoài, người khác có bàn tán cũng chỉ nói tiệm bún ốc này hết sức khinh người, vì một vị khách lớn mà đuổi toàn bộ khách hàng bình thường khác đi!

Sau này ai còn đến cửa hàng ăn bún nữa?

Thấy Tần Thục Huệ khó hiểu, Phương Thanh Nghiên liền đem chuyện này nói qua cho bà hiểu, sau đó nhìn Lâm Khiên, gần từng chữ nói: "Cửa tiệm nhà chúng tôi trước giờ chưa từng có quy củ kiểu bao trọn quán, anh muốn ăn thì chấp nhận xếp hàng đi!"

Lâm Khiên nhăn mày: ”..."

Tần Thục Huệ nhanh chóng hòa giải nói: "Nghiên Nghiên, Tiểu Lâm không phải có ý đó..."

Đây không biết là lần thứ bao nhiêu Tần Thục Huệ bao che cho Lâm Khiên, Phương Thanh Nghiên có chút không kiên nhẫn, đồng thời cũng cảm thấy Tần Thục Huệ là đang thuận tình theo người ngoài, bực mình liền nói: "Anh ta đến đây rõ ràng là đang quấy rối!"

Nói xong, ánh mắt cô dừng lại trên mặt Lâm Khiên, gần từng chữ: "Lâm Khiên, lần trước ở bệnh viện chúng ta đã nói rồi, bất kể chuyện gì chúng ta đều coi như huê nhau, tôi còn cố ý nấu cơm mời anh ăn, hơn nữa cũng đã xin lỗi anh!"

“Nhưng bây giờ anh đang có ý gì?"

"Anh cố ý chạy đến cửa hàng của tôi, đuổi khách của nhà tôi đi, chẳng lẽ những lời anh đồng ý lúc trước đều là gạt người? Tại sao lại cố tình gây khó dễ cho tôi? Hay Lâm Khiên anh nói chuyện giống như đánh rắm, cái gì cũng không giữ lại được?”

Phương Thanh Nghiên cảm thấy mình chịu đủ rồi, đời trước cô luôn bị những tên công tử bột nhà giàu khi dễ, thậm chí còn bị bọn họ hợp tác tính kế tống cô vào ngục giam.

Hiện tại được sống lại một đời, rõ ràng không trở lại bên cạnh cha mẹ ruột nhưng sao vẫn có người trong cái vòng luẩn quẩn này đến tìm phá mình?

Tần Thục Huệ cũng không biết vì sao con gái đột nhiên nổi giận lớn như vậy, bà vốn định giải thích gì đó, lại thấy Lâm Khiên vỗ bàn đứng lên.

"Lòng tốt cho chó ăn rồi!"

Lâm Khiên nghiến răng trừng mắt, sau đó đẩy Phương Thanh Nghiên ra, rời khỏi cửa hàng.

Tiếp theo, đám người đeo kính râm cũng rời đi theo.

Tần Thục Huệ gấp đến độ đuổi theo gọi lại vài tiếng, đáng tiếc Lâm Khiên cũng không quay đầu lại.

Ngoài cửa hàng còn có nhiều khách như vậy, bà không có khả năng đuổi theo, đành phải quay đầu lại nhìn Phương Thanh Nghiên, không thể tránh được nói: "Đứa nhỏ này, sao lại xúc động đến vậy chứ!"