Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 155



Có việc cần nhờ vả họ nên chiêu đãi họ là điều cần thiết.

Nhưng Phương Thanh Nghiên không nghĩ tới, mình vừa từ khách sạn đi ra sẽ gặp phải Lâm Khiên.

Lâm Khiên từ trên xe đi xuống liền nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đang đứng ở bên đường, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ lãnh đạm quen thuộc.

Hắn ta nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nhanh chóng thu hồi tâm mắt, sau đó cũng không quay đầu nhìn lại, đi về phía khách sạn.

Hắn nghĩ thầm, nha đầu này nhất định là biết mình trách lầm người tốt nên tới tìm hắn xin lỗi.

Lâm Khiên cũng không cần lời xin lỗi của cô, nhưng hắn lại muốn biết cô sẽ dùng cách gì để xin lỗi nên không tự chủ được mà đi chậm lại.

Phương Thanh Nghiên cũng dừng bước lại đánh giá hắn, cô do dự xem có nên vì chuyện lần trước nói chút gì đó không.

Nhưng nhìn bộ dáng này của đối phương xem ra cũng không để cô vào mắt, cô cần gì phải đi rước lấy xấu hổ chứ?

Từ lúc Lâm Khiên chỉnh cô và Tần Viện, tới bây giờ còn chưa từng nói xin lỗi! Lân trước ở bệnh viện, cô tình nguyện hòa giải với Lâm Khiên đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên cũng trực tiếp xoay người đi, gọi một chiếc taxi vê nhà.

Lâm Khiên chậm rãi đi về phía cửa khách sạn, hắn cảm thấy đoạn đường này dài như cả một thế kỷ, đi mãi chưa đến điểm cuối... Nhưng mà tiếng gọi trong dự liệu của hắn vẫn không vang lên.

Đến khi sắp đi qua cửa khách sạn, Lâm Khiên chờ không nổi nữa liền quay đầu lại nhìn thì Phương Thanh Nghiên đã sớm rời đi không thấy bóng dáng!

Người đàn ông đeo kính râm bên cạnh kỳ quái nói: "Tiểu thiếu gia, làm sao vậy?"

"Người đâu?" Lâm Khiên thực sự muốn gào thét.

"Người nào?”

"Người vừa nãy đứng ở bên kia đường!"

Người đàn ông đeo kính râm lập tức phản ứng lại, vẻ mặt khó hiểu nói: "Cậu đang đợi cô ấy sao?"

"Ai đợi cô ấy chứ?"

Sắc mặt Lâm Khiên vô cùng khó coi, hiện tại hắn cảm thấy Phương Thanh Nghiên là bạch nhãn lang.

Nhưng mà hắn lại có chút không cam lòng, dù hiện tại hắn còn không rõ là mình không cam lòng cái gì.

Lúc này, bên tai hắn truyền đến một tiếng chửi rủa.

"Nha đầu Phương Thanh Nghiên chết tiệt này, sao đi chỗ nào cũng toàn bắt taxi vậy, tiền của nó là từ trên trời rơi xuống sao?"

Lâm Khiên nhìn sang, phát hiện một già một trẻ đi ra từ cửa chính khách sạn, hắn khá bất ngờ khi cái tên Phương Thanh Nghiên lại phát ra từ miệng bọn họ.

Người nói chuyện không phải là Lưu Bội Trân thì là ai.

Bà ta hung tợn trừng mắt nhìn Phương Thanh Nghiên rời đi, mắng chửi cứ như người ta tiêu tiên của bà ta vậy.

Thẩm Khả Di nói: "Chuyện này nhất định là có vấn đề, hai ngày này bà tốt nhất là để ý kỹ đến Phương Thanh Nghiên một chút!"

Vừa rồi cô ta nhìn thấy Phương Thanh Nghiên đưa hai người kia đến phòng khách sạn, mà giọng hai người kia lại là giọng Bắc Kinh, cô ta liền không nhịn được đoán là hai người này có khi nào là ba mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên hay không!

Nếu như họ thật sự là ba mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên, cũng có nghĩa là cô ta có thể sớm tìm được nữ chính, cơ hội như vậy tuyệt đối không thể bỏ qua.

Lưu Bội Trân có chút khó hiểu: "Đi theo nó làm gì?"

Thẩm Khả Di nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười cười: "Bà không cảm thấy hai người kia đáng nghi sao, nói không chừng họ là ba mẹ ruột của Phương Thanh Nghiên đấy!"

Trong truyện, ba mẹ nữ chính cảm thấy đám người Lưu Bội Trân rất phiền, họ không chịu được sự tham lam của đám người này, mà Lưu Bội Trân còn nói xấu Phương Thanh Nghiên không ít.

Cho nên ngay từ đầu ấn tượng của ba mẹ nữ chính với Phương Thanh Nghiên cũng không tốt lắm.

Nếu như Lưu Bội Trân ra mặt gây rối thì quá trình Phương Thanh Nghiên nhận tổ quy tông nhất định sẽ không quá thuận lợi.

Lưu Bội Trân như là thức tỉnh, cũng cảm thấy chuyện này khả năng này cao là đúng rồi nên hai người đi qua một bên bàn bạc kế hoạch tiếp theo.

Bên kia Lâm Khiên nháy mắt với người đàn ông đeo kính râm, gã liên phái người đi theo.

Vệ sĩ đều từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên Thẩm Khả Di bọn họ không có khả năng sẽ phát hiện ra.

Sau một phen thảo luận, Thẩm Khả Di bảo Lưu Bội Trân theo dõi hai người ở khách sạn kia, còn mình thì thừa dịp đúng lúc là cuối tuần liền theo dõi nhất cử nhất động của Phương Thanh Nghiên.

Cứ như vậy, mặc kệ hai bên xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có thể đưa ra cách ứng phó trước.

Điều Thẩm Khả Di quan tâm nhất vẫn là nữ chính có xuất hiện hay không, nếu nữ chính không xuất hiện cũng không sao.

Chỉ riêng đám người Lưu Bội Trân đến gây chuyện một chút thôi cũng đủ khiến cho Phương Thanh Nghiên nhận đủ phiền phức rồi.

Cô ta chờ xem kịch hay!

Hai người thương lượng xong liền đường ai nấy đi.

Lâm Khiên ngồi trong sảnh khách sạn nghe vệ sĩ báo cáo xong, đôi lông mày đẹp liền nhíu lại.