Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 164



"Dựa vào việc bà nhìn không vừa mắt tôi, dựa vào việc bà đánh mắng tôi từ hồi tôi còn bé, dựa vào cái việc bà không coi tôi như con cháu nhà Phương gia!" Phương Thanh Nghiên cười lạnh nói: "Bà còn lắm chuyện bịa đặt gây bại hoại thanh danh của tôi, coi như có khoản tiền phải bồi thường này, thì cũng chẳng đến lượt bà mà phải đến tay mẹ tôi!"

"Mày, mày..." Lưu Bội Trân cứng họng một câu cũng không thốt nên lời!

Phương Thanh Nghiên cũng không thèm tiếp tục tranh cãi với bà ta về việc này, đời này Lưu Bội Trân dám mơ tưởng chiếm lấy lợi ích từ cô, cứ chờ sau khi lên tòa án, cô sẽ khiến Lưu Bội Trân phải nhổ ra phần tiền trục lợi được!

Đoàn người rời khỏi phòng bao.

Vì để bồi tội cho Tần Kiệt, vợ chông Viên Hồng Huy thanh toán toàn bộ chi phí phòng bao, chỗ ở khách sạn cũng không dám để Tần Kiệt bỏ tiền, chỉ muốn để lại ấn tượng tốt cho ông chủ lớn này.

Cơ đồ thủy sản của bọn họ là ở thành phố ven biển ngay cạnh Bắc Kinh, thị trường tiêu thụ cũng ở khu vực thành phố lớn ấy, nếu Tần Kiệt thật sự muốn làm khó tiểu thương bọn họ, trực tiếp gây áp lực cho người phụ trách thị trường làm ăn cũng đã đủ để cho bọn họ không thể mưu sinh qua ngày.

Vợ chồng Viên Hồng Huy cũng không dám đánh cược đối phương có âm hiểm như vậy hay không, chỉ có thể tính đến tình huống xấu nhất.

Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng còn có một tia mong đợi, mong thành ý của bọn họ có thể làm Tần Kiệt rung động, nói không chừng còn có cơ hội cải thiện quan hệ với ông chủ lớn.

Đoàn người đi ra khỏi khách sạn, đưa đám người Củng Kiến Trung rời đi.

Tần Kiệt trực tiếp sắp xếp một chiếc xe con đến đón người.

Củng Kiến Trung cả một bụng nghi vấn, tuy nhiên trước mặt vợ chồng Viên Hồng Huy cũng không tiện nói, chỉ có thể ngồi lên xe con rời đi.

Viên Hồng Huy vừa nhìn chiếc xe kia, hãng Ni Tang nhập khẩu phải mấy chục vạn một chiếc, người bình thường có khi còn chưa từng nghe qua, trong lòng lại càng nghĩ mà run sợ, may mắn sao hắn ta kịp thời phanh gấp không làm cho mọi chuyện đi đến tình trạng không thể cứu vãn.

Vợ chồng Viên Hồng Huy còn muốn làm quen với Tần Kiệt, chỉ tiếc Tần Kiệt khoát tay nói mệt mỏi, liền đuổi hai người đi.

Phương Thanh Nghiên đúng lúc túm lấy tay áo Tần Kiệt, ngoắc ngoắc.

Tần Kiệt đưa lỗ tai qua, giọng nói trong trẻo của cô vang lên.

"Đưa tôi đi gặp Lâm Khiên!"

Mười phút sau, trong phòng của một khách sạn xa hoa, Phương Thanh Nghiên gặp được Lâm Khiên.

Lâm Khiên tựa vào sô pha, một tay chống má, vốn đang híp hai mắt, sau khi nhìn thấy Phương Thanh Nghiên ngay lập tức tinh thần phấn chấn, hiển nhiên là cũng đang chờ cô.

Phương Thanh Nghiên nhíu mày nhìn hắn, đi thẳng vào vấn đề: "Tại sao lại giúp tôi?"

Trên mặt Lâm Khiên mang theo nét hưng phấn, hỏi ngược lại: "Không phải rất vui sao?"

Phương Thanh Nghiên không biết nên khóc còn nên cười, cô tỉ mỉ bày ra một hồi mưu kế, ở trong mắt vị thiếu gia nhà giàu này cùng lắm cũng chỉ là một trò chơi mà thôi.

Cô chợt hiểu ra được vì sao mình không thích Lâm Khiên.

Con cháu nhà giàu luôn coi mọi thứ như trò chơi nhân sinh, cô đáng ra nên có xuất thân và kinh nghiệm giống những người này, nhưng bởi vì vận mệnh không công băng rẽ thành hai thế giới hoàn toàn bất đồng, cuối cùng lại ở dưới gông xiềng nặng nề buồn bực đến chết...

Nói trắng ra là cô quá mức keo kiệt, đem thành kiến từ kiếp trước tới kiếp này.

Thiếu niên trước mắt kia cũng chỉ mới 14 tuổi mà thôi, thân thể không tốt còn bị cha mẹ ném tới một thành phố xa xôi không quen không biết này.

Chuyện này thì có khác gì so với việc cô bị cha mẹ ruột vứt bỏ lại?

Xét cho cùng, Lâm Khiên không phạm phải sai lầm gì lớn, những mâu thuẫn trước đó cũng đã qua rồi.

Hôm nay nếu không có Lâm Khiên hỗ trợ, chỉ sợ mọi chuyện khó có thể giải quyết êm xuôi.

Lập được công lớn, cô cũng nên rộng rãi một chút.

Nghĩ tới đây, Phương Thanh Nghiên nhìn chằm chằm Lâm Khiên trong chốc lát, sau đó hít sâu một hơi, tự đáy lòng nói: "Cám ơn anh!"

Nghe cô nói cảm ơn nghiêm túc như vậy, Lâm Khiên có chút ngượng ngùng, nhanh chóng dời tâm mắt đi.

"Ai cần cô cảm ơn!"

Hẳn là vẻ mặt sùng bái mà khen ngợi hắn, hơn nữa còn vì hành động vô lễ lúc trước mà xin lỗi mới đúng!

Lâm Khiên muốn nói như vậy, nhưng nhìn mặt mày thả lỏng cùng với ánh mắt dịu dàng hiếm khi lộ ra của Phương Thanh Nghiên, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi mà chân tình chân thành nói một tiếng cám ơn như vậy, trong lòng hắn lại có vài phân cảm giác khác thường.

Hắn không rõ đó là cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, có loại cảm giác thỏa mãn mà trước nay chưa từng có.