Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 168



Phương Thanh Nghiên bảo Tần Thục Huệ kiện đám người Lưu Bội Trân lên tòa án, một mặt là đòi lại một vạn đồng kia, mặt khác cũng là vì thanh danh của Tần Thục Huệ, vạch trần lời nói dối của Lưu Bội Trân!

Lưu Bội Trân bình thường rất ngang ngược, lúc nhận được trát hầu tòa của tòa án thì sợ tới mức hồn cũng sắp bay mất, bà ta là một phụ nữ nông thôn căn bản không hiểu những thứ này, cũng may cháu gái lớn còn có chút kiến thức, thay bà ta mời luật sư.

Chỉ tiếc luật sư này cũng không đáng tin cậy lắm, vụ kiện tranh chấp gia đình cũng rất khó thắng nổi, đủ loại việc xấu của Lưu Bội Trân ở đồn công an đều có ghi chép, kết quả phán định cuối cùng đối với bà ta cũng tương đối bất lợi.

Quan tòa diễn ra suốt một tháng, Lưu Bội Trân rốt cuộc vẫn bại trận.

Tòa án quy định bà phải lập tức trả lại cho Tân Thục Huệ một vạn đồng kia, đồng thời về sau không thể lấy bất cứ lý do gì để dây dưa với Tần Thục Huệ, hơn nữa còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho Tần Thục Huệ nữal

Có tòa án quản thúc, Lưu Bội Trân cũng không dám làm xẳằng bậy, còn có người hù dọa bà ta, nói là không theo quy củ của tòa án, sẽ có cảnh sát đến bắt người, nếu để lại tiền án, con cháu bà ta sau này đều sẽ bị ảnh hưởng.

Lưu Bội Trân không còn cách nào khác, đành phải nghĩ biện pháp đi bồi thường tiền.

Lúc trước từ trong tay Tần Thục Huệ lấy được một vạn kia đã sớm bị bà ta tiêu xài gân hết, vì để gom tiền trả nợ cũng đi vay khắp nơi, hai đứa con trai cũng không ngừng kêu khổ.

Người thôn Thương Thủy cũng khinh thường Lưu Bội Trân đã từng phải lên án đường, ngoài sáng trong tối nói xấu bà ta không ít, người Phương gia ở trong thôn cũng không ngẩng đầu lên được.

Vợ chồng Viên Hồng Huy thành thật ở huyện Nam Hương đợi cho đến khi vụ kiện hoàn toàn kết thúc.

Trong lúc đó Tần Kiệt không lộ mặt nữa, Phương Thanh Nghiên cũng kiếm cớ nói là người ta vê thành phố trước, vợ chồng Viên Hồng Huy cũng không hoài nghi gì.

Ai dám nghi ngờ? Ngày đó ở khách sạn đã thấy được sự lợi hại của người ta, vợ chông Viên Hồng Huy đã nếm qua thiệt thòi một lân, chắc chắn sẽ không dám nghĩ về chuyện nghi ngờ đó nữa.

Bọn họ hiện tại trông mong ở lại huyện Nam Hương giải quyết xong xuôi việc kiện tụng để có thể tiến thêm một bước cải tiến quan hệ với thương nhân giàu có, ngóng trông còn có cơ hội được dựa dẫm!

Ngày tiễn Viên Hồng Huy, hai vợ chồng vẫn còn nói tốt.

Viên Hồng Huy: "Thanh Nghiên à, chờ sau này cháu về thủ đô, hoan nghênh đến nhà chú chơi!"

La Hồng Hà lại tiếp lời: "Viên Đào Đào, cháu còn nhớ phải chứ? Khi còn bé các cháu thường chơi cùng nhau, gân đây con bé còn nhắc tới em gái Thanh Nghiên đói"

Phương Thanh Nghiên giật giật khóe miệng, nếu như nhớ không lầm, lần cuối cùng nhìn thấy Viên Đào là chín năm trước!

Khi đó cô mới ba tuổi, Viên Đào cũng chỉ bốn tuổi, nhớ rõ cái quỷ gì! Thế nhưng cô cũng không nói gì, chỉ nhu nhuận cười cười.

Hai vợ chồng hài lòng rời đi, phỏng chừng còn đang mơ mộng có thể thăng tiến rất nhanh.

Đáng tiếc lần này bọn họ nhất định phải thất vọng rồi.

Sau khi tiễn hai vợ chồng này, Phương Thanh Nghiên bảo Củng Kiến Trung mời mọi người tới làm tiệc liên hoan để cảm ơn sự giúp đỡ của hai vợ chồng Vạn Vệ Quốc, nếu không có hai người bọn họ tương trợ, kế hoạch của cô nhất định là không có cách nào thành công được.

Thù lao hứa hẹn lúc trước cô đều đã đưa, mặc dù hai vợ chồng này một mực khéo léo cự tuyệt, nhưng vẫn không chịu nổi thái độ cứng rắn của Phương Thanh Nghiên.

Củng Kiến Trung liền lái xe đưa hai người rời đi, Phương Thanh Nghiên cũng đi giải quyết mấy chuyện vặt ở quây bán đồ vặt bên ngoài trường của mình.

Củng Kiến Trung đưa người đến nơi xong liền định quay về, nhưng lúc quay đầu lại vô tình đi ngang qua quán bún ốc.

Mỗi khi nhớ lại cái hương vị này thôi cũng đã khiến cho người ta không ngừng thèm nhỏ dãi, Củng Kiến Trung không nhịn được dừng xe lại đi vào trong tiệm.

Trong quán vẫn đông kín người, Tần Thục Huệ gần đây vì kiện tụng mà đóng cửa quán vài ngày, việc này đã dẫn đến những thực khách lão làng" của quán đều thèm ăn không thôi, cho nên khi quán bắt đầu được bán lại thì khách hàng đến ăn rất đông.

Củng Kiến Trung xuất hiện ở nơi đây cũng không thu hút được sự chú ý của Tần Thục Huệ.

Ông thật vất vả xếp hàng mới đi vào trong tiệm được.

Tần Thục Huệ bận rộn đến đầu óc choáng váng, lúc tới đưa món ăn cũng không nhận ra người đến.

Mà ông cũng không sốt ruột, chậm rãi ăn lấy phần của mình.

Lúc này ông không khỏi không nghĩ tới Tân Tú Lan ở trong nhà.

Tân Tú Lan gần đây không biết là bị cái gì kích thích, cứ thích hỏi đông hỏi tây, ông vốn còn muốn giúp hai chị em nhà này hàn gắn quan hệ, nhưng còn chưa kịp nói câu nào đến chuyện của Tần Thục Huệ thì Tần Tú Lan đều đem một ít chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ra để cãi nhau.

Củng Kiến Trung cũng rất đau đầu, ông không hy vọng một gia đình đang yên đang lành sau này cứ luôn sống trong sự khó xử như vậy.

Nhìn bún ốc trong tay ông liền nghĩ có nên mang một chén về cho Tần Tú Lan nếm thử hay không.

Hai chị em đang yên đang lành, không đến mức về sau thật sự già chết cũng không qua lại với nhau chứ.