Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 172



Quán bún ốc phát triển không ngừng, hơn nữa còn nhận được một vạn đồng từ tiền bồi thường của Lưu Bội Trân, Tân Thục Huệ hiện tại hoàn toàn có thể tự xưng là một phú bà.

Bà thấy Phương Thanh Nghiên kinh doanh quầy bán đồ vặt bên ngoài trường, trong phòng thường xuyên bị đóng hàng hóa chồng chất không có được một khoảng trống, liền đê nghị có nên đi tìm một phòng khác cho cô hay không.

Phương Thanh Nghiên cũng có tính toán như vậy, chỉ là do bị hạn chế về vốn nên đến nay vẫn chưa thực hiện được.

Lần kiện tụng này tốn không ít nhân lực và vật lực, tiền cô kiếm được ở quầy bán đồ vặt cũng đều tiêu hết rồi, mà cô cũng không muốn phải dùng tiền Tân Thục Huệ kiếm được, bởi cô hy vọng mẹ mình có thể tiết kiệm nhiều tiền một chút ở trên người.

Hơn nữa, nửa năm sau khi mở quầy hàng ăn vặt, Phương Thanh Nghiên cảm thấy việc này quá mệt mỏi, một mình cô vừa nhập hàng lại vừa kiêm luôn vị trí nhân viên bán hàng, phải nói là vô cùng bận rộn.

Nếu cô thuê thêm người thì lợi nhuận sẽ giảm xuống, huyện Nam Hương là địa phương nhỏ, tiên của học sinh tuy là dễ kiếm, nhưng học sinh cũng rất nghèo, đồ quá đắt bọn họ sẽ mua không nổi.

Cho nên, Phương Thanh Nghiên vẫn cảm thấy đem công việc này giao cho người khác làm cho xong.

Mã Minh chính là một ứng cử viên rất tốt.

Tiểu tử này theo cô làm gần nửa năm, đã sớm tìm hiểu rất rõ con đường nhập hàng, bình thường còn thỉnh thoảng giúp cô đẩy mạnh tiêu thụ một ít hàng hóa bán không hết, một mình hắn mà nhận lấy cả hai phần tiền lương của quầy bán đồ vặt và tiệm bún ốc, nên hiện tại hắn cũng không thích qua lại với đám bạn xấu kia nữa.

Kiếm tiền phải nói là rất vui vẻ, nếu đã có tiền thì có gì là không được đây?

Cho nên, thời điểm khi Phương Thanh Nghiên nói muốn đem việc này chuyển qua cho hắn, Mã Minh phải nói là vô cùng cao hứng, không chút do dự đồng ý.

"Nhưng cô đem việc này cho tôi làm, vậy sau này cô sẽ làm gì?”

"Nghỉ ngơi, hiện tại tiền kiếm hoài cũng không hết, vừa hay quán ăn kia của mẹ tôi cũng thiếu người, tôi qua đó phụ bà ấy chạy việc." Phương Thanh Nghiên cười cười nói: "Chuyện này không cần anh lo lắng!"

Mã Minh có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy đây là chuyện tốt, hắn là một người không có nhiều tính chịu đựng lắm, đặc biệt là sau khi nếm được cảm giác ngon ngọt khi kiếm tiền, hắn cũng có chút không cam lòng khi đi làm công cho người ta cả đời.

Hắn muốn giống như những ông chủ lớn kia, kiếm thật nhiều tiên để cho người khác nhìn hắn với cặp mắt khác xưal

Nghĩ đến đây thôi, Mã Minh liền hưng phấn gật đầu, nói: "Vậy được, để tôi trở về thương lượng với nhà tôi một chút!"

Thật ra thương lượng, chính là nói một tiếng với người trong nhà, đòi một chút tiền vốn mà thôi.

Đây cũng không phải là việc khó gì, dù sao thì người trong nhà còn mong ước hắn có lòng cầu tiến thêm một chút.

Chị Mã bình thường rất quan tâm đến người em trai này, vì thế, khi vừa nghe hắn nói có ý định như vậy thì liền hỏi thêm một vài câu, nhưng sau khi biết chuyện này là do Phương Thanh Nghiên dẫn đầu, trong lòng không khỏi có chút bội phục đối với cô gái nhỏ này, sau đó cũng nói chuyện cho người trong nhà nghe.

Người nhà họ Mã vô cùng cảm kích Phương Thanh Nghiên, nên sau khi bàn chuyện làm ăn xong còn nhét thêm cho cô một bao lì xì.

Tuy rằng quầy hàng bún ốc không còn ở khu phố cổ nữa, nhưng việc kinh doanh đậu xanh của chị Mã cũng đang hot, giúp bà ấy tích góp được không ít tiền, nên cũng muốn đến Thành Nam mở một cửa hàng.

Ngoài chuyện có thể thuận lợi cùng Phương Thanh Nghiên hợp tác buôn bán, thì người trong nhà còn muốn bà ấy có thể nhìn chằm chằm vào em trai mình, họ sợ một tên ngốc như Mã Minh làm việc không chu đáo.

Phương Thanh Nghiên nghe nói bọn họ muốn tới Thành Nam mở cửa hàng, liền đề nghị để cho bọn họ tới cửa sau trường trung học thực nghiệm xem thử.

Cửa sau của nơi này đang được khai phá, rất nhiều tòa nhà được khởi công xây lên, mặt bằng ở đây cũng trống không không ít, tiềm lực phải nói là rất lớn.

Bên cạnh quán bún ốc có một cửa hàng đang cho thuê bán, được chị Mã liếc mắt một cái đã chọn trúng, Mã Minh thì chuẩn bị mở một siêu thị nhỏ bên ngoài trường đối diện các cô.

Chị Mã là một người sảng khoái, sau khi quyết định thuê cửa hàng xong, liên nháy mắt với Phương Thanh Nghiên: "Sau này chúng ta lại là hàng xóm rồi!"

Phương Thanh Nghiên mỉm cười, nói: "Còn không phải sao."

Cô nghe nói chị Mã mở cửa hàng vẫn bán những món như trước, cũng chính là nước đậu xanh, mà món đậu xanh ướp lạnh này cũng xem như là "món gia truyền của nhà bọn họ.

Nhưng hiện tại đã sắp đến mùa đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, ai còn có thể uống đậu xanh ướp lạnh chứ? Nhưng nếu như nấu thành đậu xanh nóng thì hình như cũng không có gì đặc biệt.

Phương Thanh Nghiên suy nghĩ một chút, liền đề nghị nói: "Tiếp tục bán đồ uống cũng được, tương lai cứ kinh doanh vê mặt hàng này cũng không tệ, nhưng cháu cảm thấy chúng ta vẫn nên chuyên về một món thì tốt hơn, như thế thì không chỉ khiến cho chúng ta bớt lo hơn, mà sau này cửa hàng chúng ta cũng được nhiều người biết đến hơn."