"Chọn tôi, chọn tôi đi, sức lực của tôi lớn, cũng không sợ khổ, làm việc cũng đặc biệt nhanh!"
Lúc trước quán của Tần Thục Huệ tuyển người thì không ai để ý, nhưng hiện tại thấy người ta phát tài, mà Tôn Lai Hương đi theo làm nhân viên phục vụ cũng kiếm được một số tiền lớn mang về nhà, người trong thôn ở đây không khỏi đỏ mắt.
Một đám ba cô sáu bà líu ríu không ngừng, ai cũng mong có thể đến quán bún ốc làm việc.
Tần Thu Phượng âm thầm liếc mắt xem thường, nhưng trên mặt lại cười, nói: "Trong tiệm hiện tại không thiếu người, cám ơn mọi người nhiệt tình, dù sao chúng ta cũng không có lợi nhuận gì, gần đây làm ăn cũng không tốt như trước kia, vạn nhất mời người ta đi qua đó nhưng lại không đủ tiền để trả tiền công thì làm sao bây giờ.
Một câu nói của bà đã phá hỏng đi những mưu đồ của đám người này.
Tất cả mọi người đều sợ làm việc không công, hơn nữa công việc làm ăn buôn bán này nào có kiếm lời mãi được, bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ thua lỗ, vì thế lời nói của bà đã đánh thẳng vào tâm lý mong muốn của mọi người, mọi người lập tức giải tán.
Nhưng trên thực tế, trong quán bún ốc vẫn đang thiếu người.
Làm ăn quá tốt, trong tiệm hiện tại phải nói là vô cùng bận rộn, hơn nữa phía Phương Thanh Nghiên còn bảo mẹ mình làm thêm khoản dịch vụ giao đồ ăn ra bên ngoài, chỉ cần gọi một cú điện thoại, là một tô bún ốc nóng hôi hổi được đưa đến tận nhà, mà công việc này không cần tốn thêm nhân viên phục vụ cũng như nhân viên bán hàng.
Lúc đầu công việc giao đồ ăn này giao cho Hồng Minh Viễn, mỗi khi ông rảnh rỗi thì sẽ làm.
Nhưng Tần Thục Huệ lại không thể để cho ông làm không công được, vì thế liền trích ba phần trăm từ lợi nhuận mỗi đơn đưa cho ông.
Hồng Minh Viễn tất nhiên là không muốn nhận, nhưng nếu ông không chịu nhận số tiền này, thì Tân Thục Huệ sẽ không cho ông đi giao đồ ăn nữa, cuối cùng sau một hồi thường lượng ông cũng đành phải gật đầu.
Sau khi trôi qua một tuần, ông phát hiện tiền kiếm được từ việc giao hàng còn muốn nhiều hơn một tháng tiền lương của mình.
Vì thế Hồng Minh Viễn lại đi xin nghỉ việc, trực tiếp chạy đến quán Tần Thục Huệ làm công việc giao hàng.
Huyện Nam Hương không lớn, nên việc đi giao đồ ăn cũng không phải việc khó gì, đân dần cũng đánh ra một ít danh tiếng.
Đơn đặt hàng cũng ngày một nhiều hơn, nếu chỉ dựa vào một mình Hồng Minh Viễn khẳng định là không đủ.
Phương Thanh Nghiên liền đề nghị ông thành lập một đội giao hàng, mua thêm mấy chiếc xe đạp làm phương tiện.
Đội của ông không chỉ là đi giao hàng cho tiệm bún ốc, mà còn có thể đi làm thêm cho các cửa hàng khác, dựa vào công việc đi giao đồ ăn này để kiếm thêm tiền.
Mà khách hàng hợp tác đầu tiên chính là tiệm trà sữa của chị Mã.
Trà sữa của chị Mã bán rất chạy, vì thế bình thường người xếp hàng cũng nhiều, mà nó lại nằm cạnh ngay cửa hàng bún ốc, vì thế nó đã trở thành một trong những nơi hấp dẫn được nhiều người lui tới nhất huyện Nam Hương.
Hồng Minh Viễn tìm hai người đến làm nhân viên giao hàng.
Chỉ việc giao hàng cho hai cửa hàng thôi cũng đã vô cùng bận rộn, vì thế đội nhóm giao hàng của ông vẫn còn đang tuyển dụng.
Phương Thanh Nghiên còn nói với Hồng Minh Viễn, bảo ông chờ đến khi tìm đủ người rồi, thì ông cũng không cần tự mình đi ra ngoài giao đồ ăn nữa, chỉ cần ngồi ở đó chỉ đạo, hưởng thành tựu là được.
Hồng Minh Viễn cảm thấy ý nghĩ này của cô rất có dã tâm, cô đây là muốn biến ông trở thành ông chủ, mà một khi đã làm ông chủ rồi, thì ai lại nguyện ý đi làm công việc của một nhân viên bình thường chứ?
Ông tất nhiên là muốn kiếm thật nhiều tiền, bởi một khi có tiền rồi thì làm gì cũng đều thuận tiện.
Mà nếu không cần tự mình giao đồ ăn ra bên ngoài, thì chẳng phải ông sẽ có càng nhiều thời gian ở cạnh của Tần Thục Huệ hay sao? Chỉ vừa nghĩ đến đây thôi, cả người ông không kiềm được mà phấn khích.
Chính vì thế mới nói, hiện tại bên phía Tần Thục Huệ thật đúng là muốn tuyển người, chỉ là mấy người như vừa rồi thì Tân Thục Huệ chắc chắn sẽ không cân nhắc.
Tôn Lai Hương là người biết rất rõ Tân Thục Huệ có bao nhiêu bản lĩnh, vì thế trong lòng cũng rất sùng bái bà, nên sau khi trở về về thôn, chuyện đầu tiên cô làm chính là đem chuyện Tần Thục Huệ lợi hại bao nhiêu nói cho chồng mình nghe.
Khi cô ta biết Hồng Minh Viễn đang muốn tuyển nhân viên bán hàng, liền đề nghị để cho chồng mình làm, cơ hội kiếm được tiền như vậy, còn không thể so với tiền kiếm được từ trong ruộng đất hay sao?
Hơn nữa, cô ta cũng rất có tự tin, chỉ cần bọn họ đi theo cả nhà Tần Thục Huệ thì chỉ có chuẩn chứ không hề sai.
Tần Nhị Minh cũng không tính là người có chủ kiến gì, nhưng ông là người thành thật, yên phận, biết nghe lời người khác khuyên bảo, cộng thêm mấy ngày gần đây đều thấy vợ mình cầm nhiều tiên lương như vậy trở về, ánh mắt của ông cũng trở nên kiên định hơn, ngay lập tức hạ quyết tâm muốn đi làm nhân viên giao hàng, còn muốn rủ thêm anh trai của mình cùng làm.