Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 182



Từ Phương cười cười, nói: "Thím Lưu, Phương Thanh Nghiên tuổi này hơi nhỏ..." Con bé kia còn chưa đủ 16 tuổi, cho dù là cưới vê nhà cũng không thể kết hôn được.

"16 tuổi cũng không còn nhỏ gì, lúc chúng ta 16 tuổi cũng đã có thể sinh con rồi." Lưu Bội Trân không quan tâm nói: "Hơn nữa, nếu không thì bảo ông chủ lớn kia mang về nuôi vài năm rồi mới kết hôn cũng không muộn, dù sao cũng không nhất định phải tổ chức hôn lễ ngay bây giờ."

Thím Trâu ở một bên nghe các bà ta nói hăng say, nhịn không được hỏi: "Cô gái mà các người đang nói là ai vậy?”

Lưu Bội Trân liền đem tình huống của Phương Thanh Nghiên nói một lần, bà ta còn cố ý giấu diếm một ít tin tức mấu chốt, Phương Thanh Nghiên qua miệng bà ta liền trở thành đứa nhỏ đáng thương từ nhỏ không có cha được nhà bà ta nhận nuôi.

Thím Trâu là người từ nơi khác đến, nên không biết cách làm người của Lưu Bội Trân, cho nên liền tin đó là thật: "Vậy thì tốt rồi, có thể gả đến Vương gia, là phúc phận trăm đời của cô gái này! Tuổi còn nhỏ cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì có thêm một chén cơm nữa mà thôi, bà nói cô gái này còn đang đi học, Vương gia bên kia nói không chừng còn có thể trả học phí cho cô ấy nữa.

Như vậy đi, các người dẫn tôi đi xem bộ dáng của cô gái kia trước, tôi nhìn thấy cảm thấy được rồi thì sẽ đi nói với người của Vương gia."

Vì thế, sau khi ba người bọn họ bàn bạc, quyết định ngay trong hôm nay liên đi lên huyện nhìn xem Phương Thanh Nghiên.

Lưu Bội Trân tuy rằng ở đây, nhưng đối với chuyện của hai mẹ con này cũng có nhiều hỏi thăm.

Bà ta biết Phương Thanh Nghiên học ở trường Nhất Trung, hơn nữa còn ở lại ký túc xá, vì thế cho dù hôm nay là cuối tuần thì bọn họ cũng có thể tìm được người.

Lúc đó, Phương Thanh Nghiên đang ở trong phòng tự học, nghe được có bạn học tới thông báo với cô, nói là có phụ huynh tới tìm.

Phương Thanh Nghiên vẻ mặt kỳ quái, mẹ cô nếu đến sẽ sớm thông báo cho cô, chắc chắn sẽ không đột nhiên tập kích.

Bạn học nói: "Là một bà lão, bà ấy nói là bà ngoại cậu!"

Bình thường Tần Thu Phượng giúp bọn họ quản lý chỉ nhánh bún ốc, quả thật cách trường Nhất Trung không xa, thỉnh thoảng cũng đến trường thăm cô.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên vẫn có chút cổ quái, nhưng cũng không nói gì, đứng dậy đi ra phòng tự học.

Nhưng khi đi ra sân thì lại không thấy ai cả, chỉ có mấy học sinh chơi bóng rổ gần đó thôi.

Phương Thanh Nghiên đoán đối phương có khả năng đi toilet rồi, vì thế liền ngồi xuống ghế đá đợi trong chốc lát, nhưng chờ một thời gian dài vẫn không thấy có ai, ngược lại là việc cô đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho mấy học sinh đang chơi bóng rổ trên sân chú ý.

Mấy nam sinh giống như là được bơm thêm máu gà, liều mạng ghi điểm, thậm chí có người da mặt dày còn huýt sáo với cô.

Phương Thanh Nghiên cũng không biết nói thế nào, vì thế cô liên xoay người đưa lưng về phía sân bóng rổ, trong lòng nhưng cũng có vài phần cổ quái.

Rõ ràng là có người tới tìm, nhưng đối phương lại không xuất hiện, đây không phải rõ ràng đùa giỡn người khác sao? Lại đợi năm phút đồng hồ, Phương Thanh Nghiên thấy không ai xuất hiện, liên trở vê phòng tự học.

Đầu tiên là cô hỏi người bạn học kia, hỏi cặn kẽ tình huống một chút.

"Chỉ là một bà lão bình thường, thân hình rất cao lớn, cười rất hiền lành..."

Đặc thù này cơ bản phù hợp với Tần Thu Phượng.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên vẫn không yên tâm, liền đi đến buồng điện thoại công cộng gọi điện thoại về nhà, kết quả người nghe điện thoại chính là Tân Thu Phượng.

Tân Thu Phượng hiện tại đang ở trong tiệm, vậy người "bà ngoại" đến trường tìm cô là ai?

Phương Thanh Nghiên cũng ý thức được sự tình không thích hợp, liền không hỏi nhiều, chỉ cùng bà ngoại hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.

Xem ra, là có người mượn danh nghĩa Tần Thu Phượng tới tìm cô.

Phương Thanh Nghiên trước tiên liên tưởng đến chính là Lưu Bội Trân, bởi vì chỉ có Lưu Bội Trân mới thích làm loại chuyện trộm gà trộm chó này, mà nếu như là Lưu Bội Trân tới tìm cô, là vì gì, vì sao không lộ diện chứ?

Hơn nữa, Lưu Bội Trân cũng không phù hợp với đặc trưng mà bạn học miêu tả.

Cô thật sự nghĩ không ra những vấn đề này, vì thế cũng không muốn suy nghĩ nữa.

Lưu Bội Trân là loại người không có giới hạn, chuyện gì bà ta cũng có thể làm được, mà hành động của bà ta cũng khiến cho người ta khó lòng phòng bị, nhưng chỉ cần cô cẩn thận một chút, cố gắng cảnh giác một chút là sẽ an toàn.

Phương Thanh Nghiên ở bên ngày không biết, ngay tại thời điểm cô đi ra sân bóng rổ, ba người Lưu Bội Trân đang trốn ở trong chỗ tối quan sát mình.

Lúc rời khỏi huyện Nhất Trung, thím Trâu còn đắm chìm trong mỹ mạo của Phương Thanh Nghiên chưa thể hồi phục lại tinh thần.