Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 196



Cho nên cô liền nghĩ ra một cách, ở trong đế giày của mình, trong thắt lưng, hoặc là bất kỳ khoảng trống nào có thể nhét vừa thì đều nhét một con dao nhỏ.

Cũng không nghĩ tới nó thật sự hữu dụng!

Phương Thanh Nghiên co chân lại, vừa vặn có thể đụng tới đế giày vị trí, đem dao gấp lấy ra...

Bọn bắt cóc phía trước hoàn toàn không phát hiện Phương Thanh Nghiên đã tỉnh lại.

Trong mắt bọn họ một con bé mới 16 tuổi hoàn toàn không cần thiết phải trông coi, kể cả có tỉnh lại thì vẫn bị trói tay chân, căn bản không có cách nào phản kháng.

Huống hồ, trong ô tô này cô chắc chắn không có chỗ trốn!

Tinh thần mấy người rất thả lỏng, còn ở đó cười cười nói nói.

"Dì à, mặt hàng lần này không tệ nha, nhất định có thể bán được giá tốt!"

Thím Trâu kia vẫn khá đề phòng, nói: "Các cậu để tâm một chút, lai lịch của cô gái này không nhỏ, trong nhà đều là nhân vật có tiếng trong thị trấn, chờ đến lúc ra khỏi thành tận tay giao cho Vương ca mới tính là hoàn toàn an toàn."

Vương ca, chính là thủ lĩnh của tổ chức bọn họ.

Trên thực tế, Vương gia là bà ta bịa ra căn bản không có gia đình đó, mấy người bọn họ là một tổ chức chuyên buôn bán người, thường nhắm đến những cô gái nông thôn có mục tiêu đi tới những thành phố lớn.

Con gái trẻ tuổi, phụ nữ góa chồng, đều là mục tiêu của bọn họ.

Xã hội hiện tại vẫn rất trọng nam khinh nữ, càng ở những nơi lạc hậu thì càng theo lẽ vậy, chỉ cân cho tiền để cho người nhà mục tiêu hài lòng là đã có thể lấy cái cớ kết hôn mang cô gái đi.

Về phần cô gái đi đâu, ai lại quan tâm chứ?

Người thật sự để ý đến con gái căn bản cũng sẽ không đồng ý để cho một ông già dùng tiền cưới đi con gái trẻ tuổi của bọn họ.

Không ai để ý những người phụ nữ này đi đâu, bọn buôn người càng có không gian lộng hành.

Đương nhiên, cũng có một vài người nhà không chịu phối hợp, vậy họ đành phải dùng đến chút thủ đoạn cứng rắn.

Giống như cô gái hôm nay, gia cảnh không tệ, xem ra cha mẹ cũng rất để ý cô, nhưng cũng chỉ có những cô gái lớn lên trong hoàn cảnh sung túc mới có thể có phúc đến vậy.

Trong lòng thím Trâu biết đây là một vụ mua bán lớn, đương nhiên không chịu buông tha, mà bà làm xong vụ này sẽ ngay lập tức rời khỏi huyện Nam Hương, mà trước đó bà cũng không để lại sai sót gì, căn bản không sợ bị bại lộ.

Dù sao người cũng bị bà trói đi, thế giới lớn như vậy mà trong vòng một ngày mất tích nhiều người thì ai mà rảnh hơi quan tâm đến?

Phương Thanh Nghiên mở dao gấp ra âm thầm cắt dây thừng trên cổ tay, đồng thời cũng dỏng tai nghe mấy người này nói chuyện rồi đoán ra lai lịch của đám người này.

Thời đại này phạm tội không bị phạt quá nặng, bọn buôn người nhân cớ đó mà hung hăng ngang ngược, chỉ là không nghĩ tới vận khí của cô có thể kém đến vậy, khi còn bé đã gặp qua một lần, sống lại một đời vẫn bị những người này theo dõi.

Hai người đàn ông trẻ tuổi kia thoạt nhìn không giống người bình thường, trên người rất có cơ bắp, hẳn là người luyện võ, một mình cô sợ khó có thể ứng phó.

Hơn nữa, trong đó một người đang lái xe, nếu như cô đột nhiên tập kích, hai người đàn ông nhất định sẽ đến hỗ trợ, rất có thể sẽ dẫn đến tai nạn xe cộ.

Vậy thì nguy hiểm lắm.

Nhìn ra ngoài cửa sổ có dán giấy che ánh sáng, là loại bên ngoài không nhìn thấy bên trong, nhưng từ bên trong lại có thể nhìn thấy bên ngoài.

Dựa vào phong cảnh xung quanh đoán được xe này là đang đi ra trong con đường hẻo lánh từ thôn Thương Thủy, hướng tới huyện Nam Hương có một ngã rẽ, tuy nhiên lại rất hẹp còn gập ghềnh, rất ít người đi qua.

Mà đi con đường này còn phải đi một vòng lớn mới có thể tiến vào thành trấn.

Chọn đường này để đi quả nhiên chủ đích là không muốn có người để ý tới hành tung của bọn buôn người, hơn nữa cũng thuận tiện cho bọn họ hội nhập vào dòng xe cộ, hoàn toàn rời khỏi huyện Nam Hương.

Con đường này cuối cùng là thông tới bến xe, gần bến xe dòng xe cộ dày đặc, bọn họ rất dễ trà trộn vào.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên biết rõ, muốn thoát khỏi những người này thì không thể ra tay ở trên con đường nhỏ này, mà phải chọn lúc bọn họ chuẩn bị trà trộn vào dòng xe cộ.

Xung quanh nhiều người cô mới có thể tìm được trợ thủ! Cô mất tích bao lâu rồi?

Nửa giờ... Hay là lâu hơn một chút?

Người nhà hẳn đã biết sự thật là cô mất tích, nói không chừng cảnh sát cũng đã bắt đầu hành động!

Phương Thanh Nghiên phân tích xong những tình huống này, biết còn chưa tới thời cơ chín muồi nhất liền kiên nhẫn chờ đợi cơ hội đến.

Lục Khiên đi theo hướng xe tải rời đi được một lúc thì liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Dù đã đạp ga hết mức, khoảng cách trước sau cùng thời gian cách nhau không quá dài, nhưng đi mãi vẫn không nhìn thấy bóng dáng chiếc xe tải nhỏ kia.

Hơn nữa đi qua đoạn đường này, bọn họ cũng đã hỏi thăm mấy nhà ở hai bên ruộng đồng trồng trọt của người dân cùng với nhà dân ven đường, nhưng kết quả vẫn không một ai nhìn thấy xe tải màu bạc đi ngang qua.