Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 211



"Mà hôm nay, cô ấy một lần nữa rơi vào tay tên buôn người kia, sau khi trải qua cửu tử nhất sinh thì lại bị mẹ ruột của mình chỉ thẳng vào mũi nói tôi không có đứa con gái như cô."

Vu Tĩnh Văn bị hắn chất vấn liên tiếp, không nói nên lời.

Tất cả những thứ này chẳng lẽ là thật sao?

Bà vẫn cho rằng những tin tức kia là do chồng bà tỉ mỉ tạo dựng để lừa gạt bà, lấy được sự cảm thông, đồng tình của bà, khiến cho bà chấp nhận sự tồn tại của cô.

Dù sao thì mấy âm mưu quỷ kế gì đó đối với Phương gia mà nói là không thiếu, thậm chí bọn họ còn có thể khiến cho bà không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào!

Nhưng bây giờ, ngay cả đứa cháu của Lục gia cũng nói như vậy, cậu ta căn bản không có lý do gì để giúp đỡ chồng bà lừa dối bà để làm gì.

Vu Tĩnh Văn run rẩy đôi môi, hỏi ngược lại: "Sao cậu biết những chuyện này?"

"Tôi đã biết Phương Thanh Nghiên từ rất lâu rồi, tôi cũng đã từng dùng thế lực trong nhà để điều tra tất cả mọi thứ có liên quan đến cô ấy..." Lục Khiên dừng lại một chút, nụ cười trên khóe miệng cũng mang theo một tia châm chọc: "Không lẽ dì định nói, cô ấy ngay cả tai mắt của Lục gia cũng có thể lừa gạt chứ?"

Vu Tĩnh Văn mím môi: "...

Đúng vậy, cho dù chồng bà có giở trò quỷ, nhưng cũng không thể giấu diếm được tai mắt của Lục gia, Lục Khiên cũng không có lý do gì để lừa gạt bà...

Suy nghĩ của Vu Tĩnh Văn cực kỳ hỗn loạn, trán bà đột nhiên đau nhức như bị người ta đánh một cái thật mạnh, giống như có hình ảnh gì đó lóe lên trong đầu, bà đau đớn cắn môi, nói: "Nhưng... tôi căn bản không nhớ mình còn có một đứa con gái..."

Phương Mậu nhìn thấy bộ dạng đau khổ của vợ, trong lòng nhất thời căng thẳng, vội tiến lên một bước chắn trước mặt Lục Khiên, trầm giọng nói: "Đủ rồi! Tiểu Khiên, cháu đừng ép bà ấy nữa, chờ trở về chú sẽ khuyên bà ấy."

Lục Khiên quét mắt nhìn ông ta, nếu như lời khuyên của Phương Mậu khuyên thật sự có ích thì Phương Thanh Nghiên ở trong mơ cũng sẽ không bị ép đến đi vào đường cùng như vậy.

Hiện tại, chỉ có hắn mới có thể cứu được cô.

Hắn đẩy ra Phương Mậu, khụy một gối ngồi xổm trên mặt đất, nhìn thẳng vào mắt của Vu Tĩnh Văn, tiếp tục nói: "Phương Thanh Nghiên đang cùng mẹ của mình sống rất hạnh phúc, nhưng các người lại xuất hiện quấy rây bọn họ, còn tự biến mình thành người bị hại.

Cô ấy không may bị bọn buôn người làm bị thương, sức khỏe hiện tại vẫn chưa hồi phục, nếu như các người lại khiến cho bệnh tình của cô ấy xấu hơn, thì cũng đừng trách tôi không niệm tình cảm hai nhà, kêu người đến đem các người đuổi ra khỏi đây."

Vu Tĩnh Văn không dám tin nhìn Lục Khiên.

Trong ấn tượng của bà, Lục Khiên luôn là đứa trẻ ngoan, được bà nhìn lớn lên, bà chưa từng nghĩ Lục Khiên sẽ nói với mình những lời như vậy.

Cho tới thời điểm hiện tại, quan hệ hai nhà vẫn duy trì rất tốt, bà thậm chí còn từng động tâm, nếu tình trạng sức khỏe của Lục Khiên tốt hơn một chút, thì có thể để hắn làm con rể của mình.

Nhưng mà, hắn hiện tại lại vì cô gái khác mà đối nghịch với toàn bộ người của Phương gia.

Bả vai Vu Tĩnh Văn không khỏi run rẩy, bắt đầu lặng lẽ rơi lệ.

Một lát sau, bà nói: "Nhưng tư liệu cậu đã điều tra được về cô gái kia, có thể cho tôi xem được không?"

Lục Khiên gật đầu, nói: "Đương nhiên."

Trong phòng bệnh, hai chị em im lặng nhìn nhau một lúc, không ai lên tiếng.

Cuối cùng vẫn là nhờ Tần Kiệt đi tới phá vỡ bố cục bế tắc này.

"Phương tiểu thư, Phương tiên sinh bảo cô theo bọn họ về khách sạn trước."

Phương Thư Nhiên nhu thuận lên tiếng, từ trên chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt nhịn không được nhìn về phía Phương Thanh Nghiên, hỏi: "Em thật sự không muốn theo chúng ta về nhà sao?"

Phương Thanh Nghiên cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Chẳng lẽ chị không nghe thấy mẹ mình đã nói gì sao?"

Phương Thư Nhiên trâm mặc trong chốc lát, cô ấy cũng cảm thấy thái độ của mẹ mình có chút kỳ quái, nên chỉ có thể nói: "Thật ra mẹ là một người rất dịu dàng, chị cũng không biết tại sao mẹ lại đột nhiên như vậy, trong chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì rồi, đợi trở về chị sẽ nói chuyện lại mẹ..."

"Không cần." Phương Thanh Nghiên giật khóe miệng, cho dù bà ấy là một người mẹ dịu dàng, thì sự dịu dàng đó cũng chỉ thuộc về Phương Thư Nhiên, chứ có quan hệ gì với cô đâu?

Phương Thư Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô, nhưng cũng không tiện nói gì nữa, xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Lúc trở lại khách sạn, mấy người vừa vặn đụng phải Thẩm Khả Di đang chuẩn bị rời khỏi khách sạn.