Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 231



Bảy ngày sau, kỳ thi đại học đã tới.

Phương Thanh Nghiên là lần thứ hai tham gia cuộc thi này, những dạng câu hỏi này đều đã làm qua, phong thái cũng tự nhiên thả lỏng hơn nhiều so với người bình thường, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô học tập vô cùng khắc khổ, lại có nền tảng từ kiếp trước, chỉ cần ôn tập nhiều cùng làm bài thi thật nhiều, thành tích tự nhiên sẽ tăng cao.

Cuộc thi diễn ra trong ba ngày, Phương Thanh Nghiên đều phát huy rất tốt, lúc tổ chức dự kiến điểm trong lớp, kết quả của cô khá tốt, hơn 500 điểm.

Điều này làm cho cô Vương lắp bắp kinh hãi,"Điểm dự kiến cao như vậy, em nhớ không lầm chứ?"

Những bạn học khác trong lớp cũng khó có thể tin, đề thi tốt nghiệp trung học năm nay rất khó, hơn nữa bọn họ còn là sinh viên khoa tự nhiên, hơn 500 điểm khẳng định đã vượt điểm chuyên ngành, hơn nữa còn vượt qua không ít.

Phương Thanh Nghiên sau khi trở vê sau khóa học mỹ thuật, lần đầu tiên thi thử chỉ xấp xỉ 300 điểm, mà lần thi thử đó cách kỳ thi thật hiện tại chỉ có bốn tháng, trong thời gian ngắn như vậy, thành tích này sao có thể giống như ngồi tên lửa cất cánh chứt

Nhưng mà, Phương Thanh Nghiên lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi nhớ không lầm, nhất định là hơn 500 điểm, có mấy bài tôi không nhớ lắm, cũng chưa tính điểm vào."

Cô Vương:....

" Cả lớp: "..."

Chưa từng thấy ai có thể "nổ" to đến vậy, nhưng bộ dáng bĩnh tĩnh đến tự nhiên của Phương Thanh Nghiên thật đúng là không giống khoác lác.

Trác Nhã vẻ mặt buồn cười: "Đừng để đến lúc đó công khai điểm mà vẫn chỉ có 300 điểm nha, không lại khiến người ta cười đến rụng răng."

Phương Thanh Nghiên thản nhiên nói: "Vậy nếu tôi thi được nhiều điểm như vậy thì làm sao bây giờ?”

"Vậy tôi sẽ trông cây chuối sủa tiếng chó!" Trác Nhã không chút do dự nói, hỏi ngược lại: "Vậy nếu cậu không thi được thì sao?"

"Tôi cũng trồng chuối sủa tiếng chó."

"Được! Đây là do chính cậu nói!"

Vẻ mặt Trác Nhã tự nhiên, như đã thấy được Phương Thanh Nghiên trồng chuối sủa tiếng chó, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Phương Thanh Nghiên đảo mắt nhìn mọi người, nói: "Mọi người cũng đều đã nghe thấy hết rồi, đến khi lớp mình tốt nghiệp chúng ta sẽ gặp lại nhau nhai"

Tất cả mọi người đều hăng hái, nhao nhao võ tay khen ngợi.

Sau khi đánh giá điểm xong thì phải điền nguyện vọng, mọi người căn cứ vào thành tích đánh giá của mình để ghi danh vào các trường đại học mình mong muốn.

Phương Thanh Nghiên điền vào tên ba trường đại học, tất cả đều là học viện mỹ thuật nằm top 3 của cả nước.

Kỳ thi chuyên ngành của học viện mỹ thuật cô đều đã thông qua, chỉ cần kỳ thi văn hóa cô đạt tiêu chuẩn nữa thì đã có thể nhập học, nhưng mà chỉ riêng điều này thôi thì cô đã rất có lòng tin.

Ngày công bố kết quả thi đại học, trước bảng thông báo trường Nhất Trung huyện Nam Hương đông nghẹt người.

Các bậc phụ huynh đều dẫn theo con cái, tìm kiếm tên và điểm số của con mình trên bảng vàng.

Mà tên của Phương Thanh Nghiên bất ngờ lại được nằm trong top 10 thứ hạng điểm số của toàn trường.

Phương Thanh Nghiên, lớp thứ 3,588 điểm!

Đứng thứ 8 toàn trường!

Thành tích này của Phương Thanh Nghiên không chỉ có thể đỗ vào học viện mỹ thuật của mình mà còn được không ít trường đại học trọng điểm khác cũng giành lấy.

Về phần Trác Nhã... Sau khi người của lớp 12-3 tìm hơn nửa ngày, cuối cùng mới tìm được tên của cô ta ở vị trí thứ 174, với 407 điểm.

Trác Nhã quả thật đã thất bại trong kỳ thi đại học.

Cô ta ở trước bảng vàng khóc đến kinh thiên động địa, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, mà ngay cả cuộc hẹn tốt nghiệp của cả lớp cũng không có tới, nghe nói là đã được phụ huynh sắp xếp cho đi học lại.

Đánh cuộc cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Phương Thanh Nghiên tất nhiên là không có ý định "đánh cuộc" cùng với bọn họ, dù sao thì thi tốt nghiệp trung học thất bại đã là trừng phạt lớn nhất trong đời của cô ta rồi.

Lúc trước Trác Nhã rất hay dùng chuyện này ra để châm chọc cô, nhưng kỳ thật người đáng bị châm chọc nhất chính là chính cô †a.

Cô ta suốt ngày cứ một lòng một dạ suy nghĩ làm sao để chèn ép người khác, thì làm sao mà có kết quả tốt được.

Cuối cùng Phương Thanh Nghiên cũng đã được nhận vào học viện mỹ thuật mà mình từng ao ước như ý nguyện.

Sau khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, Tần Thục Huệ liền tổ chức một bữa tiệc lớn tại một khách sạn tốt nhất ở huyện Nam Hương, tất cả người thân, bằng hữu cùng với nhân viên trong tiệm đều được mời tới.

Bầu không khí trên bàn cơm vốn rất hài hòa, mọi người vừa nói vừa cười, không ngừng dành lời khen tặng cho nhau.