Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 233



Phương Thanh Nghiên nói: "Em vốn định sau khi gặp Lục Khiên sẽ bảo hắn gọi chị ra ăn cơm, nào biết hắn lại cho em leo cây..."

Phương Thư Nhiên đương nhiên sẽ không so đo với cô, cười cười nói: "Đúng rồi, trước khi đến chị đã có hỏi qua, hình như Lục Khiên có chuyện đột xuất, phải đi gặp dì Lục."

Dì Lục đương nhiên là mẹ của Lục Khiên, Lục Ngọc Phi.

Phương Thanh Nghiên cũng có ấn tượng đối với Lục Ngọc Phi, bởi đây chính là vị nữ cường nhân lợi hại, xí nghiệp gia tộc qua tay của bà đều đứng vững góc chân trong top 500 thế giới.

Nhưng mà, chuyện nổi tiếng nhất vẫn phải nói đến chính là cuộc sống riêng tư phóng đãng của bà.

Sau khi Lục Ngọc Phi đuổi chồng trước ra khỏi nhà, liền đổi họ cho con trai, rồi bắt đầu cuộc sống trái ôm phải ấp xa hoa trụy lạc của mình.

Bên cạnh bà lúc nào cũng xuất hiện đủ các loại người mẫu phương Tây, bộ dáng nào cũng có, mà ở trong thời đại còn chưa cởi mở như thế này, thì đây chính là sự suy đồi đạo đức, vì thế thanh danh của bà cũng không dễ nghe.

Phương Thanh Nghiên chỉ biết Lục Ngọc Phi sau khi đến tuổi sắp về hưu, cuộc sống của bà cũng tiêu sái tự tại như thế, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đánh giá của những người chung quanh.

Mỗi khi nghĩ đến, cô không chỉ không coi thường mà trong lòng ngược lại còn vô cùng bội phục bà.

Phương Thanh Nghiên kỳ thật theo bản năng có vài phần e ngại với Lục Ngọc Phi cũng, bởi vì cũng tại năm đó, sau khi cô đánh gục Lục Khiên thì đã từng gặp qua Lục Ngọc Phi một lần.

Lúc ấy, Lục Ngọc Phi cũng không có trách gì cô, mà chỉ là lạnh lùng nhìn cô, nhưng cũng chính ánh mắt này của bà lại khiến cho Phương Thanh Nghiên sợ hãi không thôi.

Sau đó, Phương Thanh Nghiên lại bị cha mẹ mình hung hăng giáo huấn một trận, cô đoán có thể là do Lục Ngọc Phi đã tạo áp lực gì đó cho người của Phương gia.

Lục Ngọc Phi là người mạnh mẽ, lại cực kỳ thích bao che khuyết điểm, nếu không thì Lục Khiên cũng sẽ không bị bà nuông chiều đến vô pháp vô thiên như vậy, mà sau này cũng trở thành một tên công tử bột vô dụng.

Phương Thanh Nghiên không hiểu sao lại có linh cảm, cô cảm thấy chuyện Lục Khiên sau khi đi gặp Lục Ngọc Phi nhất định là có liên quan đến cô.

Quả nhiên, lúc cô và Phương Thư Nhiên đang ngồi nghỉ chân trong quán cà phê, liền có người tìm tới.

Tần Kiệt đẩy cửa quán cà phê ra, đi thẳng đến trước bàn của Phương Thanh Nghiên, áy náy nói: "Phương tiểu thư, đại tiểu thư nhà tôi muốn gặp cô."

Đại tiểu thư trong miệng hắn chính là chỉ Lục Ngọc Phi.

Hiện tại Lục Ngọc Phi đã hơn bốn mươi tuổi, tất nhiên không còn phù hợp với danh xưng Đại tiểu thư này.

Nhưng sau khi bà và cha của Lục Khiên ly hôn, thì liền ra lệnh cấm người hầu trong nhà gọi mình là "Phu nhân”, vì vậy bà lại tiếp tục trở về với danh xưng “Đại tiểu thư” này.

Lục Khiên vô cùng coi thường đối với xưng hô này, nhưng Lục Ngọc Phi lại rất thích, bởi bà cảm thấy mỗi khi được người khác gọi như vậy, thì có cảm giác như được trẻ hơn một chút vậy.

Chị em bọn họ hai mặt nhìn nhau, Phương Thư Nhiên an ủi Phương Thanh Nghiên: "Em đừng sợ, dì Lục rất tốt, có lẽ dì ấy đã nghe Lục Khiên nói về em, cho nên mới muốn làm quen với em."

Phương Thanh Nghiên nghe cô ấy nói vậy thì liền có chút bất đắc dĩ, dù sao ở trong mắt của chị cô, ai mà không phải là người tốt chứ?

Lục Ngọc Phi đối với tiểu bối như Phương Thư Nhiên đúng là rất ôn nhu, bởi dù sao thì cô cũng được xem như đứa bé bà nhìn lớn lên, bà cũng xem cô như con gái của mình.

Trong lòng Phương Thanh Nghiên vô cùng bồn chồn, nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, sau đó liền đứng lên định đi theo Tần Kiệt.

Phương Thư Nhiên cũng đứng lên theo, nói "Tôi cũng đi thăm dì Lục."

Tần Kiệt lại lắc đầu: "Đại tiểu thư nói, chỉ muốn gặp mặt một mình tiểu thư Phương Thanh Nghiên."

Phương Thư Nhiên lộ vẻ mặt khó xử nhìn Phương Thanh Nghiên, lúc này cô ấy cũng đã ý thức được sự tình có gì đó không đúng.

Phương Thanh Nghiên cười cười, nói: "Không sao, giữa ban ngày ban mặt, mẹ Lục Khiên còn có thể ăn em được sao? Để mình em đi là được rồi." Vừa nói xong, cô liên đi theo Tần Kiệt ra khỏi quán cà phê, sau đó lên xe được bọn họ đỗ ở gần đó.

Phương Thư Nhiên theo sát đi ra quán cà phê, trong lòng thật sự là không yên lòng, vì thế liền vội vàng gọi tài xế đưa cô về nhà để tìm thêm cứu binh.

Trời hôm nay cũng không đẹp lắm, đã bắt đầu đổ mưa.

Một chiếc Bentley màu đen không ngừng chạy trong màn mưa, cuối cùng cũng dừng lại ở một tòa biệt thự ngoại ô có vẻ hơi hẻo ít người qua lại một chút.