Thập Niên 90: Nữ Phụ Làm Giàu Mau Chóng

Chương 237



Thẩm Khả Nghi là một người đến từ "thế giới bên ngoài", biết rõ tất cả những gì đang xảy ra với cô, gần như là giống như nắm giữ được năng lực tiên tri vậy.

Phương Thanh Nghiên rất nhanh liền có thể tiếp nhận được sự thật như vậy, dù sao chính bản thân cô cũng có được ký ức kiếp trước.

Ánh mắt của cô dừng lại ở khuôn mặt lộ ra vài phần điên cuồng của Thẩm Khả Di, cười lạnh nói: "Cô lâm rồi, vận mệnh của tôi nằm trong tay tôi, không liên quan đến bất luận kẻ nào.

Cô xem, cô liều mạng muốn sắp xếp mọi thứ trở nên hoàn hảo giống như trong sách, nhưng mà những thứ cô bày ra tôi đều có thể tránh được, thậm chí tôi còn có thể hoàn thành được mục tiêu và lý tưởng của tôi, đây không phải chính là minh chứng tốt nhất sao?"

Thẩm Khả Di nghe vậy liền nhất thời sửng sốt.

"Đáng tiếc tất cả kế hoạch của cô đều thất bại, không phải cô thật sự cho rằng, chỉ cần dùng danh "Nữ phụ độc ác" thì liền có thể khái quát một người."

"Mà nếu theo như cách nói của cô, thì Thẩm Khả Di cũng không thể nào là Thẩm Khả Di trong sách được, bởi vì chúng ta không cừu không oán, hoàn toàn có thể bình an vô sự trải qua cuộc sống riêng của mình!"

Thẩm Khả Di đột nhiên lui về phía sau vài bước, trong mắt lộ ra một tia hoảng loạn cùng hoảng sợ.

Nếu Phương Thanh Nghiên không nói thì cô ta căn bản cũng không ý thức được điểm này.

Cô ta kỳ thật đã sớm biết, Phương Thanh Nghiên này cùng với Phương Thanh Nghiên trong tiểu thuyết không hề giống nhau, nhưng cô ta vẫn luôn muốn dùng danh từ "Nữ phụ ác độc" để đi định nghĩa đối phương, thậm chí mang theo vài phần ngạo mạn mà đối đãi người trong thế giới này.

Nhưng mà khi ở thế giới này sinh hoạt lâu như vậy thì tất nhiên là trong lòng của cô ta cũng biết, nơi này chính là một thế giới thật, không khác gì với thế giới mà cô ta từng sống.

Sự kiêu ngạo cùng vẻ tự phụ trong quá khứ đã làm hại cô tal

Trong lòng Thẩm Khả Di hối hận không thôi, nhưng mà hiện tại cô ta có muốn hối hận thì cũng đã muộn, chuyện đã đến nước này, cô ta không còn cách nào để thay đổi được nữa.

Hiện tại cô ta chỉ hy vọng khi cô ta tỉnh lại thì có thể trở vê với thế giới ban đầu của mình, tuy rằng trong thế giới ban đầu cô ta chỉ là một người bình thường nhưng nó cũng sẽ tốt hơn với việc làm một ác nhân danh xứng với thực ở chỗ này.

Cô ta khẽ cuộn người lại ôm vai mình, lặng lẽ khóc nức nở.

Sau khi nhận được đáp án từ Thẩm Khả Di, trong lòng Phương Thanh Nghiên có thể nói là thoải mái hơn không ít.

Cô nhìn Thẩm Khả Di co thành một đoàn bộ dáng run lẩy bẩy, tuy trong lòng không có đồng tình với những hành vi cô ta, nhưng cô cũng không có ý định đuổi tận giết tuyệt ai cả.

Hiện tại Thẩm Khả Di đã hai bàn tay trắng, ngoại trừ đi ra bên ngoài nói xấu cô thì cô ta cũng không thể gây được thương tổn gì cho nữa.

Hôm nay cô chỉ muốn triệt để phân rõ giới hạn cùng kiếp trước của mình, dùng sự thật để chứng minh không có gì gọi là vận mệnh đã định sẵn cả, tất cả vận mệnh đều có thể được chúng ta dùng chính bản thân mình để thay đổi.

Phương Thanh Nghiên thản nhiên mở miệng nói: "Tôi chỉ có một vấn đề muốn hỏi cô, chỉ cần cô thành thật trả lời cho tôi biết, thì tôi không những không so đo những chuyện hôm nay với cô, mà tôi còn có thể thay cô giải quyết những chủ nợ kia, để cho các người có thể trôi một qua cuộc sống bình thường, từ từ trả hết số nợ này."

Thẩm Khả Di mở to hai mắt, gần như không thể tin được lỗ tai mình đang nghe được gì, vội nói: "Cô, cô nói thật sao?”

"Dì Lục nói rồi, tôi có thể tùy ý xử trí cô, bối cảnh Lục gia thế nào cũng không cần tôi nhiều lời với cô nữa chứ?"

Thẩm Khả Di cắn răng, không thể không tán thành những lời này Phương Thanh Nghiên.

Nhà của cô ta hiện tại đúng thật là đã bị chủ nợ tra tấn đến sắp sống không nổi nữa rồi, hiện tại cô ta vô cùng kỳ vọng có thể sinh hoạt giống như người bình thường vậy, cho dù cuộc sống có khổ hơn một chút hay mệt mỏi hơn một chút cũng không sao.

Cô ta vội lau nước mắt, nói: "Cho dù cô có làm như vậy, thì tôi cũng sẽ không cảm ơn cô đâu."

"Tôi cũng không cần cô cảm ơn tôi.

"Phương Thanh Nghiên vẻ mặt buồn cười nói.

"Vậy cô hỏi đi."

Phương Thanh Nghiên một tay chống cằm, lộ ra một vẻ mặt suy tư, nói: "Nếu cô đã nói tôi là nhân vật trong sách, vậy cô hẳn là biết kết cục cuối cùng của tôi sẽ như thế nào. Vậy cô có biết khi tôi còn ở bệnh viện tâm thần, người tới thăm tôi ngoại trừ Phương Thư Nhiên ra thì còn có ai không?"