Loại chuyện này mặc kệ nói như thế nào, Từ Phương cũng không chiếm lý.
Tần Đại Minh ngay từ đầu cũng không hiểu rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau khi ông hỏi mọi người xung quanh, đợi đến khi mọi người đem chân tướng nói rõ ràng cho ông nghe, ông không khỏi tức giận: "Cái người đàn bà hư này, bộ cô bị điên rồi sao, ngay cả với đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà cô vẫn có thể dùng cái thủ đoạn xấu xa bẩn thỉu này!"
Nói xong, ông vội cầm lấy cây chổi bên cạnh, liên vung lên người Từ Phương.
Từ Phương không kịp phản ứng, bị đánh vài cái.
Đau thì cũng không đau lắm, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Phương thấy chồng đánh mình, mà là còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng khỏi phải nói hiện tại bà ta có bao nhiêu ủy khuất, vội thét lên một tiếng sau đó liền khóc rống lên, đặt mông ngồi dưới đất.
"Ông đúng là khốn nạn, vậy mà ông lại dám đánh tôi?! Cuộc sống này tôi không nổi nữa rồi!"
Trong lúc nhất thời, cả sân gà bay chó sủa.
Người trong thôn cũng không muốn chuyện náo loạn lớn, đám người phụ nữ ở đây cũng đồng loạt xông lên đem Từ Phương kéo vào trong phòng, còn những người đàn ông thì đứng ra ngăn cản Tần Đại Minh, để cho ông bình tính lại một chút.
Tân Đại Minh đã tức đến đỏ cả mắt, sao có thể bình tĩnh lại được.
Cha mẹ của ông mất sớm, thậm chí cha ông trước lúc lâm chung có dặn dò, chính là muốn ông phải hiếu thảo với người cô ruột thịt duy nhất này của mình.
Vì thế trong suốt thời gian qua ông luôn tận tâm tận lực xem Tần Thu Phượng như là mẹ ruột để hiếu thuận.
Huống hồ, Tần Thu Phượng đối xử với mấy anh em bọn họ cũng không tệ, tiền con gái bà gửi tới có lần nào mà bà không cho anh em bọn họ để chăm lo con cái nhà cửa.
Chỉ tiếc là mấy anh em bọn họ kém cõi, vừa không có bản lĩnh lại không có dũng khí, cứ suốt ngày ở trong cái núi lớn này, nhưng mãi vẫn không ra được trò trống gì.
Trước mắt, Từ Phương còn làm ra chuyện như vậy ở sau lưng ông, Tần Đại Minh cảm thấy cả nhà mình giống như một con sói mắt trắng, nên ông có chút hổ thẹn với Tần Thu Phượng, càng hổ thẹn với người cha đã chết của mình.
Chuyện ầm ï đến cuối cùng, là Tân Thu Phượng đi tìm Tần Đại Minh giảng hòa.
"Quên đi, vợ cháu hẳn là nhất thời hồ đồ, Thanh Nghiên cũng không xảy ra chuyện gì, ta cũng không muốn so đo với tiểu bối!!"
Nói là nói như vậy, nhưng trong lời nói của bà, ông lại nghe ra được một chút ý tứ châm chọc.
Điều này làm cho Tần Đại Minh càng thêm hỗ thẹn hơn, ông không khỏi cúi đầu tự trách: "Cô, chuyện này nên trách cháu, nếu cháu hôm nay không có cãi nhau với A Phương, thì cô ta khẳng định cũng sẽ không ghi hận đến trên người một đứa nhỏ như Thanh Nghiên..."
Ông cũng không ngốc, vừa rồi lúc tranh chấp nghe Từ Phương khóc lóc kể lể với người khác, nhắc tới không ít oán hận chất chứa đối với ông, ông mới biết được vì sao vợ của mình lại dùng cái thủ đoạn như vậy để đối phó với một đứa nhỏ.
Suy nghĩ một chút, Tần Đại Minh còn nói thêm: "Như vậy đi, Nghiên Nghiên không phải thích ăn ốc đá sao, chờ chuyện này qua đi, cậu sẽ đi bắt cho cháu, mà như vậy thì cháu cũng không cần phải chạy đi chạy lại bắt ốc nữa.
Dù sao thì cũng không thể để một đứa nhóc như cháu suốt ngày lên núi được, như thế rất nguy hiểm..."
Phương Thanh Nghiên cũng không đi giải thích gì nhiêu, mà chỉ nhu thuận nói: "Cám ơn cậu, nhưng chừng này cũng đủ ăn rồi."
Tần Thu Phượng cũng khoát tay, nói: "Đúng vậy, cũng không cần cháu phải làm những chuyện này đâu.
Nếu cháu có tâm, hãy giúp ta gọi vài người trẻ tuổi khỏe mạnh trong thôn đến đây đi, ta có chút việc cần bọn họ giúp đỡ.