[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 20: Đi Lên Huyện (3)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Thanh vừa nói xong, Hạ Chí Dân còn chưa đáp lại, bà bác ngồi phía đối diện đã cười nói với bọn họ: “Đúng là con gái hiếu thuận, biết thương ba."

Hạ Chí Dân cười ha ha ngồi xuống, hai chị em các cô chia nhau ngồi nửa bên ghế, các cô đều mảnh mai, ngồi nghiêng người cũng không quá chật chội, chờ nhân viên xoát vé thu xong tiền vé xe, chiếc xe thở hổn hển rời đi thải ra cột khói mù.

Hạ Chí Dân ngồi mấy phút lại nhường chỗ cho một bà cụ, hai chị em cũng nhường chỗ giữa đường, chiếc xe di chuyển hơn bốn mươi phút, cuối cùng cũng tới bến xe huyện thành, nơi này cách ga tàu khá xe, bọn họ lại bắt chuyến xe khác, ngồi thêm hai mươi phút mới tới ga tàu.

"Vé tàu đi thủ đô ngày 19 tháng 8 không còn nhiều lắm, các chú mà tới muộn một ngày là không mua được đâu."

Nữ đồng chí bán vé nhiệt tình nói, lúc thu tiền còn nói chuyện phiếm với bọn họ.

"Đồng chí, tôi muốn hỏi ngày 19 có nhiêu sinh viên đi lên thủ đô không, đây là lần đầu tiên con gái tôi đi xa, tôi muốn hỏi xem trên đường có thể đi cùng người bạn nào không."

Nhân viên bán vé liếc nhìn hai chị em Hạ Lâm và Hạ Thanh, thấy các cô có ngoại hình ưa nhìn, cũng đặc biệt lễ phép, cũng không ngại Hạ Chí Dân hỏi nhiều, đưa vé cho ông ấy, đồng thời cũng nói cho ông ấy biết rất nhiều sinh viên đi lên thủ đô trước ngày khai giảng, dặn hôm đó ông ấy và con tới sớm hơn, có thể tiễn con lên tàu, còn có thể chuyển chỗ ngồi, hoặc là nhờ nhân viên tàu quan tâm đến cô ấy hơn cũng được.

Hạ Chí Dân đặc biệt cảm kích, không ngừng nói cám ơn.

"Không cần cám ơn, tôi cũng chỉ thuận miệng nói mấy câu thôi, đáng thương cho lòng ba mẹ trên đời này, tôi cũng có con, có thể hiểu được."

Tuy nói vậy, nhưng không phải ai cũng có thể quan tâm đến khó khăn của người khác, Hạ Chí Dân lại bảo Hạ Lâm nói cám ơn với người ta, rồi cầm vé tàu đã mua rời khỏi quầy bán vé.

"Ba ơi, chúng ta đi mua quần áo cho chị hai trước hay là đi tìm chú Chu Tam hỏi thăm chuyện mở cửa hàng trước?"



Hạ Chí Dân nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã hơn mười giờ, đi từ ga tàu tới bến xe phải mất nửa tiếng, mười một giờ là thời gian mọi người dùng cơm, nếu bọn họ đi tìm Chu Tam trước, sợ rằng sẽ thành khách không mời đến ăn cơm chùa.

"Chúng ta đi tìm chỗ ăn cơm trưa trước, ăn xong sẽ đưa chị con đi mua đồ."

Nếu chỉ có một mình Hạ Chí Dân đi, ông ấy tùy tiện mua hai chiếc bánh bao là coi như xong bữa, tiêu chưa tới một đồng, nhưng hôm nay hiếm khi dẫn theo hai con gái đi cùng, ông ấy không muốn để các con phải chịu thiệt thòi. Vì vậy, ba cha con tìm một quán mì, mỗi người gọi mọt bát mì, nhưng trong bát của Hạ Lâm và Hạ Thanh có thịt có trứng có rau cải, trong bát của Hạ Chí Dân chỉ có rau cải.

Bát mỳ thêm thịt thêm trứng là ba đồng, mỳ rau là một đồng rưỡi, bây giờ thịt heo cũng chỉ ba đồng một cân, vì vậy mức giá này không tính là rẻ, bản thân Hạ Chí Dân cũng không nỡ tốn nhiều tiền.

Hai chị em liếc nhìn nhau, cùng ăn ý gắp thịt và trứng trong bát của mình cho ba, Hạ Thanh ăn ít, còn gắp thêm mấy đũa mì sợi vào trong bát cho Hạ Chí Dân.

"A, cha có đây rồi, các con tự ăn đi."

"Chúng con không ăn hết nhiều thế này, cha ăn giúp bọn con đi."

Hạ Chí Dân nhìn hai con gái, thầm cảm thấy ấm lòng, có mấy đứa con tri kỷ lại hiểu chuyện thế này, dù cuộc sống có khổ có mệt mỏi hơn nữa cũng đều đáng giá.

Lại nói, thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước cũng đều như vậy, chẳng phải ba mẹ đều sống cả đời vì con cái hay sao?

Sau khi ăn cơm xong, ba người đi đến một nơi tương tự như chợ đầu mối, bên trong có rất nhiều cửa hàng bán quần áo, giá cả cũng rẻ hơn so với cửa hàng bên ngoài, đây là thông tin bà chủ quán mỳ chia sẻ cho bọn họ lúc bọn họ ngồi ăn mì.

"Chị ơi, chị xem thích kiểu gì thì chọn đi."