Cô ấy cũng đã tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, biết mình đã phải chịu áp lực như thế nào trước kỳ thi.
Sáng ngày mùng bảy, Lý Tú Cầm tỉnh dậy từ bốn giờ sáng, bà ấy trằn trọc trở mình ở trên giường mãi không ngủ được, tuy đã có kinh nghiệm hai cô con gái đầu dự thi đại học, nhưng bà ấy vẫn cảm thấy căng thẳng. Vì vậy, bà ấy dứt khoát không nằm nữa, ngồi dậy chuẩn bị bữa sáng cho Hạ Thanh.
Trứng gà chắc chắn phải có, vừa bổ lại no lâu, ý nghĩa cũng tốt, hai quả trứng gà một chiếc bánh quẩy tượng trưng cho một trăm điểm. Tất nhiên, đây hoàn toàn là tâm lý tự an ủi mình của các bậc phụ huynh, dù sao toán học, ngữ văn cũng không theo thang điểm 100, ngay cả khi có đạt 100 điểm cũng không tính là cao.
Ngoài trứng gà, bánh quẩy ra, Lý Tú Cầm còn chuẩn bị bánh mì và sủi cảo, địa điểm thi ở huyện thành, tính ra cũng khá xa nhà, buổi trưa chắc chắn không thể kịp trở về ăn cơm. Hồi Hạ Hòa, Hạ Lâm thi đại học, Hạ Chí Dân đều dẫn con gái vào quán cơm ở huyện thành ăn, bà ấy nấu số sủi cảo này lên cho vào trong hộp cơm, đề phòng Hạ Thanh thi xong thấy đói bụng, cũng coi như lót dạ trước khi đi ăn.
Năm rưỡi sáng, Hạ Thanh được tiếng chuông báo thức đánh thức, phát hiện ra cả gia đình đều đã thức dậy chuẩn bị mọi thứ.
"Con gái dậy rồi à, mẹ đã làm xong điểm tâm rồi đấy, con mau đánh răng rửa mặt rồi đi ra ăn đi, ăn xong ba con sẽ đưa con đi."
Hôm nay Hạ Chí Dân không đạp xe đạp, mà mượn trước máy cày ở trong thôn, ông ấy sợ đạp xe quá chậm, sẽ không kịp thời gian.
Hạ Thanh đáp lại, ngồi xuống nhìn thấy cả bàn đầy đồ ăn sáng ở trên bàn, cô vội vàng ngăn Lý Tú Cầm vẫn còn đang bận rộn lại.
"Mẹ ơi, mẹ không cần chuẩn bị nhiều đến vậy dâu, cứ làm như bình thường là được, nhiều quá con cũng không ăn hết, lãng phí lắm."
Lý Tú Cầm xoay người lau khô nước trên tay, cười nói: “Con sắp đi thi còn gì, đi thi tốn nhiều năng lượng lắm, mẹ sợ con thi xong sẽ đói."
"Mẹ ơi, ăn quá no sẽ gây thiếu oxy lên não, ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc."
Lý Tú Cầm "A" lên, lần đầu tiên nghe nói ăn nhiều quá cũng không tốt, bà ấy không khỏi liếc nhìn con gái lớn ở cạnh đó, định lấy câu trả lời từ con gái lớn.
Hạ Hòa cũng chưa từng nghe đến chuyện ăn quá no sẽ gây thiếu oxy lên não, nhưng căn cứ theo trải nghiệm của chính bản thân mình, ăn quá no sẽ ngồi rất khó chịu, cô ấy cười nói: “Mẹ ơi, sao mẹ ở nhà còn lo lắng hơn cả người đi thi là tiểu Thanh thế, mẹ cứ để con bé muốn làm gì thì làm đi, đừng lo lắng nó ăn không đủ no, còn mấy tiếng nữa mới tới giờ thi, con sẽ mang theo ít đồ ăn vào trong túi xách, trước khi thi nếu nó đói thì lấy ra cho nó ăn, như vậy mẹ cũng không cần phải lo lắng con bé đi thi đói bụng nữa."
Lý Tú Cầm gật đầu: “Con nói đúng, để mẹ gói cho nó mấy quả trứng gà, còn cả sủi cảo nữa, mẹ đã nấu chín rồi, để ở trong hộp cơm không sợ dây dầu mỡ ra, sủi cảo làm theo dạng bánh, để nguội ăn cũng ngon."
"Vậy được, mẹ đưa cho con đi, con mang cả nước cho tiểu Thanh nữa."
Ngoài Hạ Chí Dân ra, mấy chị em Hạ Hòa đều muốn đưa cô thi, Hạ Hòa và Hạ Lâm đều đã có kinh nghiệm, Hạ Văn thì sao, coi như là để thích ứng sớm, chưa đầy hai năm nữa sẽ đến lượt cô ấy đi thi.
Sau khi cả gia đình ăn sáng xong, Hạ Chí Dân khởi động máy cày, đón ánh sáng mặt trời lên đường đi tới huyện thành.
Trên đường đi, bọn họ tình cờ gặp khá nhiều nhiều người dân trong thôn, mọi người đều biết hôm nay Hạ Thanh sẽ đi thi đại học.
"Hôm nay Tiểu Thanh đi thi hả?"
Hạ Chí Dân cười ha ha đáp lại, mấy chị em cũng lần lượt chào tất cả mọi người.
"Chúc cháu thi tốt nhé, nhớ thi đỗ đại học cho ba mẹ cháu, chúng ta đều chờ tin tức tốt của cháu."