[Thập Niên 90] Nữ Phượng Hoàng

Chương 39: Phỏng Vấn (1)



Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Vừa thấy Hạ Thanh trở về, tiếng hoan hô chào đón đã thay phiên nhau vang lên từ bốn phương tám hướng.

"Trạng nguyên trở về rồi!"

"Tiểu Thanh là Trạng nguyên đầu tiên của thôn Thủy Liễu chúng ta đấy!"

"Mau bảo tiểu Thanh chia sẻ cách học tập đi, thi tốt thế này thì phải thông minh lắm nhỉ?"

“Cháu bên nhà ngoại tôi mới thi được hơn 500 điểm đã đắc ý, tôi kể với bọn họ, thôn chúng ta có cô bé thi được hơn bảy trăm điểm đấy."

"..."

Mỗi người tôi một câu bà một câu, Hạ Thanh không thể nào ứng phó nổi, cũng may là mọi người chỉ tới góp vui, chứ không bắt cô phải nói gì, cô ăn bát mỳ trong vòng vây của mọi người, thỉnh thoảng đáp lại mấy câu, phải gần đến mười giờ, Lý Tú Cầm mới tiễn được mọi người về hết.

Sau khi khách khứa ra về, Hạ Thanh mới lấy tiền thưởng nhận được từ lãnh đạo trường, lãnh đạo huyện và lãnh đạo thành phố ở trong cặp sách ra, ba phong bì làm bằng giấy da trâu, Hạ Thanh đã đếm qua số tiền, tổng cộng được bốn nghìn đồng, cô đưa hết cả ba phong bì cho Lý Tú Cầm.

Lý Tú Cầm nhận lấy, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?"

Hạ Chí Dân vui vẻ kể về chuyện phần thưởng và phỏng vấn với tòa soạn báo, còn dặn Hạ Hòa nhớ chú ý báo mấy ngày nay, nếu trên báo có đưa tin về Hạ Thanh, nhất định phải mua mấy tờ báo về.

"Thật hả! Vậy tiểu Thanh nhà chúng ta có tiền đồ quá."



Lý Tú Cầm vui vẻ ôm chầm lấy Hạ Thanh, bọn họ đều là nông dân thật thà chất phác, chỉ mong con cái thi đỗ đại học thoát khỏi nông thôn nghèo, chứ chưa từng hy vọng xa vời là nhận được phần thưởng Trạng nguyên gì đó, còn được đăng lên báo, tất cả mọi chuyện diễn ra trong hôm nay đều như nằm mơ vậy.

Mấy chị em cũng đều vui vẻ, Hạ Lâm trêu chọc nói: “Tiểu Thanh, em giỏi thật đấy, đi học còn có thể kiếm tiền."

"Đúng vậy, tiểu Thanh có tiền đồ hơn hai chúng ta nhiều, tiểu Văn này, em nhớ phải học như chị ba em, chứ đừng học theo chị và chị hai."

Hạ Văn bày tỏ muốn mà không thể, Trạng nguyên thành phố ai muốn là có thể làm được sao? Học đến hói cả đầu cũng chưa chắc đã được ấy chứ.

Lúc trở về phòng ngủ, Lý Tú Cầm nằm trên giường bàn bạc với chồng, tiểu Thanh thi tốt thế này, vợ chồng bọn họ có nên bày mấy bàn tiệc chúc mừng không.

Hạ Chí Dân trầm tư trong chốc lát, cũng không quyết định được, chủ yếu là lúc con gái lớn, con gái thứ hai thi đỗ đại học, nhà bọn họ chưa từng bày tiệc rượu. Tất nhiên, con cái thứ ba thi đạt thành tích tốt như vậy, bày tiệc rượu cũng là chuyện hợp tình hợp lý, ông ấy cũng tin, con gái lớn và con gái thứ hai đều sẽ không ghen tị với em gái vì chuyện này. Nhưng bày tiệc rượu là chuyện lớn ở nông thôn, phải suy nghĩ thật kỹ mới được.

"Hay là ngày mai chúng ta hỏi ý của tiểu Thanh đi?"

Hạ Thanh đương nhiên là nói không cần, cô sợ nhất là phiền toái, nếu bày tiệc rượu chúc mừng cô thi tốt, đến lúc đó tất cả bạn bè họ hàng, hàng xóm láng giềng vây quanh cô khen ngợi, cô chắc chắn sẽ phải cười cứng hết cả mặt.

"Không cần làm đâu, nhà chúng ta chưa từng bày tiệc rượu bao giờ, hồi chị cả chị hai thi đỗ cũng không làm còn gì?"

"Haizz, theo lý là nên làm, còn cả lúc chị em các con tròn hai mươi tuổi nữa, nhưng lúc đó các con cũng biết điều kiện gia đình mình rồi đấy, lúc nào trong nhà cũng thiếu tiền, đến hai năm nay nhà mở tiệm tạp hóa, cuộc sống mới dần tốt lên."

Nhắc mới nhớ, chuyện mở tiệm tạp hóa cũng là ý tưởng của con gái thứ ba, cũng may là bọn họ nghe theo lời của con gái thứ ba, chứ không chắc giờ cả gia đình vẫn phải buồn rầu vì chuyện tiền nong.

Hiện nay, sau hai năm phát triển, tiệm tạp hóa nhà bọn họ đã mở rộng phạm vi buôn bán, các mặt hàng đa dạng về chủng loại giá cả, có hướng tiến gần tới cửa hàng bách hóa. Nói chung là có thể tìm mua các mặt hàng cơ bản ở tiệm tạp hóa nhà họ Hạ.