Thập Niên 90: Tổ Đối Chiếu Trong Văn Niên Đại Lựa Chọn Nằm Thắng

Chương 100



Ý muốn đến gần của Địch Lãng rất rõ ràng, Ôn Chỉ Văn không muốn để ý tới, chuẩn bị nói một câu tiếng Nhật để lừa gạt qua cửa.

Nhưng còn chưa mở miệng thì Vu Cẩn đã chạy tới: "Chị——”

Ôn Chỉ Văn phản ứng rất nhanh, mở miệng trước bọn họ: "Vừa rồi hai người có chuyện gì vậy? Đi nhanh như vậy, làm chị đuổi cũng không đuổi kịp".

Vốn dĩ Vu Cẩn muốn trách cứ Ôn Chỉ Văn nhưng lập tức bị kẹt ở cổ họng.

Cô không phải người không nói lý, ý thức được việc đánh mất Ôn Chỉ Văn đúng là có trách nhiệm của chính mình, cũng không ngượng ngùng, trực tiếp mở miệng nói lời xin lỗi: "Thật xin lỗi, vừa rồi em không chú ý".

Ôn Chỉ Văn nghe được Vu Cẩn xin lỗi, ngược lại còn thấy kinh ngạc.

Có thể làm bạn với người như Bạch Xảo Xảo, Ôn Chỉ Văn vốn dĩ còn cho rằng có thể Vu Cẩn cũng như thế, nhưng hiện tại nhìn lại thì có vẻ không phải vậy.

"Lần sau em chú ý một chút là được". Ôn Chỉ Văn gật đầu. Vu Cẩn gật đầu, cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.

"Khu khụ." Địch Lãng bị bỏ qua hoàn toàn ở bên cạnh ho khan hai tiếng.

Vu Cẩn quay đầu nhìn qua, trừng lớn đôi mắt: "Địch sư huynh, sao anh lại ở đây?"

Ôn Chỉ Văn cũng nhìn qua.

Người đàn ông này lại quen biết Vu Cẩn?

Bạch Xảo Xảo bị Vu Cẩn bỏ lại phía sau lúc này cũng thở hồng hộc mà chạy tới, nhìn đến Địch Lãng cũng sửng sốt, làm như không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một màn này.

"Anh tới đây chơi". Địch Lãng phong độ nhẹ nhàng mà mở miệng, cố ý nhìn thoáng qua Bạch Xảo Xảo.

Bạch Xảo Xảo nhận thấy tâm mắt của hắn, cố gắng hít thở đều trở lại, lôi kéo tay Vu Cẩn trêu ghẹo nói: "Tớ thấy Dich sư huynh đâu phải tới bên này để chơi, rõ ràng là biết được Tiểu Cẩn tới nơi này, cho nên mới đi theo tới thì có!"

"Sao Địch sư huynh biết tớ sẽ tới San Francisco được?" Vu Cẩn khó hiểu.

"Cậu ngốc sao" Bạch Xảo Xảo chọc chọc trán Vu Cẩn, thì thầm bên tai cô: "Trọng điểm là ở chỗ Địch sư huynh là cố ý tới đây tìm cậu đấy!"

Như vậy à?

Vu Cẩn nhìn Địch Lãng phong độ nhẹ nhàng một cái, trên mặt bỗng nhiên hiện ra chút ngượng ngùng.

Địch Lãng cười mà không nói, nói lên chuyện khác: "Mọi người quen nhau sao?"

Vu Cẩn giới thiệu với Địch Lãng: "Đây là chị dâu của em ".

Lại quay sang Ôn Chỉ Văn nói: "Đây là Địch sư huynh."

Địch Lãng nghe thấy Ôn Chỉ Văn thế nhưng lại là chị dâu của Vu Cẩn, trong mắt nhịn không được hiện lên sự thất vọng.

Thế nhưng đã kết hôn...

Nếu đã quen biết lẫn nhau rồi thì Địch Lãng liền tự nhiên mà gia nhập vào đội ngũ của bọn họ.

Ôn Chỉ Văn không ôm chờ mong với hành trình kế tiếp, cô cũng không tìm được cách thoát ly đội ngũ.

Bởi vì Vu Cẩn đột nhiên trông chừng cô rất chặt, Ôn Chỉ Văn hơi chút cách xa Vu Cẩn một cái là Vu Cẩn liền đi tới trừng cô: "Chị có thể đi sát em được không, đừng tụt lại phía sau”. Ôn Chỉ Văn: "..." Được rồi.

Lãng phí thời gian một ngày, nhưng Ôn Chỉ Văn vẫn phát hiện một ít chuyện thú vị.

Ví dụ như cô em chồng của cô chính là một người coi tiên như rác.

Dọc theo đường đi ăn uống cái gì tất cả đều là Vu Cẩn trả tiền, hơn nữa cô ấy còn không hề cảm thấy có gì không đúng.

Ôn Chỉ Văn từng nghe Tạ Thục Anh nói Vu Cẩn đọc sách rất lợi hại, mười lăm tuổi liền học đại học, đi lưu học cũng là học chuyên nghiệp tốt nhất của đại học nước Mỹ.

Hiện tại xem ra là tất cả đều dồn tới IQ rồi nên EQ liền không được tốt lắm.

Ánh mắt Ôn Chỉ Văn nhìn về phía Vu Cẩn đột nhiên liền có thêm vài phần hòa ái.

Đang nghĩ ngợi thì Địch Lãng đột nhiên đi vào bên cạnh Ôn Chỉ Văn ngồi xuống, đồng thời đưa một ly cà phê tới, cười nói: "Ôn tiểu thư, mời cô uống cà phê."

Bạch Xảo Xảo trùng hợp chú ý tới một màn này, khóe môi hướng lên trên ngoéo một cái.

Tuy rằng sự xuất hiện của Địch Lãng ra ngoài dự kiến của cô ta, nhưng mà nhìn tình hình này thì chắc hẳn sẽ mang lại cho cô ta một niêm vui bất ngờ đây.