Có Kiều Nhất Minh ba mươi năm sau đã lên tới công an tỉnh; đội điều tra hình sự một là có Vương Thiếu Kiệt làm trưởng phòng, hai là Tôn Nguyên; còn làm cảnh sát thì có Thôi Phong và Trần Ninh Ninh, cùng với Nghiêm Tuyên theo con đường chính trị.
Sáu người này đều ở đây, hơn nữa còn ở chung với luật sư Tưởng Hàn nổi tiếng này.
Bảy người, cộng thêm năm người bọn họ vốn là thằng nhóc, một lớp mười tám đứa, bây giờ đã có mười hai đứa ở bên này.
Tưởng Hàn ho một tiếng, nói: "Chẳng phải chúng ta nên tìm một nơi yên tĩnh để bàn bạc những việc sau này theo ư?"
Hùng Bảo hỏi han: "Chuyện sau này là chuyện gì?"
Đúng là hồn nhiên không biết mùi sầu.
Đại khái tên này chính là người thích ứng với việc biến thành trẻ con nhất.
Tưởng Hàn nhìn mấy người Kiều Nhất Minh bên cạnh, rồi lại nhìn Hùng Bảo, bất đắc dĩ nói: "Cơ thể cậu thu nhỏ, đầu óc cũng teo lại luôn à? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể để chuyện của năm sau xảy ra nữa? Đương nhiên là phải tụ tập lại, suy nghĩ manh mối."
Hùng Bảo ngạc nhiên, sau đó lấm lét nhìn khắp nơi, tiếp theo nói nhỏ: "Chẳng phải cô Lâm đã nói, chúng ta còn nhỏ, phải chú ý an toàn trước hay sao?"
Tưởng Hàn chậm rãi nói: "Cho nên chúng ta chỉ thăm dò trước, có chuyện gì phải mở họp cả lớp để bàn bạc."
Nếu là người khác trọng sinh, có thể sẽ không đoàn kết như vậy, nhưng lớp bọn họ thì khác, tuy rằng sau khi trưởng thành mỗi người có cuộc sống khác nhau, nhưng những gì đã trải qua khi còn nhỏ hầu như ảnh hưởng cả đời bọn họ.
Cho nên mặc dù không liên lạc nhiều, nhưng dù ai có việc, những người khác cũng sẽ giúp đỡ.
Mà bây giờ trọng sinh lại bọn họ vẫn là trẻ con, gặp phải nhiều vấn đề hơn, đương nhiên cũng càng thêm đoàn kết.
"Đi thôi, ngày mai mở họp lớp rồi nói."
Tưởng Hàn bước nhanh hơn đuổi theo bước chân Tuyết Bảo, con bé hì hục trông rất nghiêm túc, anh cười tủm tỉm nói: "Tuyết Bảo có nóng không? Lát nữa mua kem cho cậu ăn nhé?"
Cô bé lại nói: "Bạn nhỏ chúng ta không thể tiêu tiền bừa bãi."
Khi về nhà cô bé muốn nói với ba, trả lại tiền cho Tiểu Hàn.
Tuy rằng lúc nãy Tiểu Tuyết Bảo không kiên quyết, nhưng vẫn canh cánh trong lòng đấy.
Bé con mới bốn tuổi mụ, trên thực tế cũng chỉ vừa tròn ba tuổi, suy nghĩ gì cũng hiện lên mặt, làm sao giấu được loại người như Tưởng Hàn. Anh mỉm cười nhìn cô bé, nhóc con trắng nõn sạch sẽ, giống như cục tuyết nhỏ, chẳng trách gọi là Tuyết Bảo.
"Tuyết Bảo, cậu nói..."
"Tới rồi!" Mắt Tuyết Bảo đột nhiên sáng ngời, lẹp bẹp chạy tới một sườn núi nhỏ, cô bé nhanh chóng vẫy tay, nói: "Mọi người mau đến đây, xem chỗ này này."
Cô ưỡng ngực kiêu ngạo giống như tìm được báu vật: "Nhìn đi, mình nói ở đây có mà."
Trong kẽ hở giữa những tảng đá dưới sườn núi nhỏ quả nhiên có mấy quả dâu tây nhỏ đỏ rực.
Tuyết Bảo cực kỳ vui vẻ, nói: "Mình hái cho các cậu."
Cô bé nhìn dâu tây nhỏ, lại nhìn nhóm bạn học, loáng thoáng cảm thấy hình như không đủ chia, sau cơn vui vẻ bé lại hơi lo lắng, nhíu chặt mày.
Khổng Điềm Điềm lập tức hỏi: "Sao Thế?"
Tuyết Bảo nói: "Hình như, không đủ chia."
Cô bé vò váy mình, giọng trong trẻo hỏi: "Hai người ăn một quả, có được không?"
Chỉ có vài quả dâu tây nhưng mọi người ăn rất vui vẻ, mười mấy bạn nhỏ ngồi cùng nhau, Tuyết Bảo mềm mại hỏi: "Tiểu Hàn, chúng ta kiếm tiền thế nào đây?"
Tưởng Hàn giơ tay lên định đẩy mắt kính, mới nhớ ra bây giờ mình chưa bị cận, vội ho khan một tiếng, nói: "Nhặt ve chai."
"Hả?"
Đừng nói là Tiểu Tuyết Bảo, những người khác cũng ngây ra.
Bọn tôi tin tưởng cậu như thế, vậy mà cậu lại đưa ra cái ý kiến như vậy?
Bạn học Kiều Nhất Minh, Tiểu Kiều cũng cười khan, nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ: "Cậu nói kiếm tiền, là lượm ve chai?"