Cơm trưa dinh dưỡng của họ là cơm hai món ăn, có thịt có trứng, sau bữa cơm còn có hoa quả và một hộp sữa.
Tuyết Bảo vui vẻ ăn hết sạch đồ ăn, lúc này mới dựa vào ghế uống sữa. Các bạn nhỏ phải uống sữa và ăn trứng thì mới cao lên được.
“Các bạn nhỏ ăn cơm xong thì đi rửa tay, sau đó chuẩn bị ngủ trưa nhé.” Lâm Tú Uyển tràn đầy sức sống.
Kiếp trước của cô đã bị hiện tại lật đổ, bây giờ có thể làm lại nên cô vô cùng nhiệt tình. Cô vỗ tay, nói: “Mọi người không được chạy lung tung, xếp hàng đi cùng nhau.”
Cả lớp hoa hướng dương được tái sinh đều im lặng run rẩy, lần lượt nhìn về phía cô Lâm.
Bọn em nghĩ cô thật sự coi bọn em là đám trẻ con, hơn nữa còn có bằng chứng.
Lâm Tú Uyển mỉm cười: “Các bé ngoan phải đi ngủ mới cao lên được.”
Tuyết Bảo nghiêm túc gật đầu. Nhưng để cao lên thì rất khó.
Phải ăn nhiều cơm, ăn nhiều trứng, uống nhiều sữa và còn phải ngủ nhiều.
Sao cao lên lại khó như vậy nhỉ?
Tuyết Bảo cầm tay Khổng Điềm Điềm, nói: “Điềm Bảo, mình sẽ cao lên đấy.”
Khổng Điềm Điềm sững sờ, sau đó gật đầu và nói: “Ừ, cậu sẽ cao lên.”
Bọn trẻ lần lượt đi vào trong phòng ngủ trưa, trong phòng có giường theo chiều cao. Tuyết Bảo bò đến một cái giường, trải đệm của mình ra rồi nằm xuống.
May mà lần này mọi người không làm sai. dù sao trên mỗi giường đều có tên của mình, nếu như không có thì chắc bọn họ lại nằm lung tung.
Mọi người đều nhớ mình ngủ trưa ở đâu trong nhà trẻ.
Mọi người lục đục nằm xong, Tô Manh nằm dưới giường Tuyết Bảo, lúc này đang nhìn chằm chằm vào gối của mình với vẻ buồn bã.
Tuyết Bảo cảm nhận được, ló đầu xuống nhìn và hỏi: “Manh Bảo, cậu sao vậy?”
Tô Manh thầm thở dài: “Cái gối này xấu quá.”
Tuyết Bảo: “...”
Bọn họ chỉ được nghỉ một ngày.
Nhưng tại sao mọi người đều trở nên hơi kỳ lạ.
Tuyết Bảo mơ màng gãi bím tóc mình, cũng rất ảo não: “Nhìn rất đẹp mà.”
Tô Manh kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó lại cúi đầu nhìn cái gối hoa cúc màu xanh đỏ lòe loẹt của mình, ngây người ra…
Cô bé siết chặt nắm đấm, nhất định phải nâng cao gu thẩm mỹ của bé yêu nhà mình!
Mùa hè tĩnh mịch, sau buổi trưa yên ả.
Sau khi thu dọn đồ ăn trong lớp xong, lúc này Lâm Tú Uyển mới rón ra rón rén đẩy cửa phòng, thò đầu vào nhìn. Quả nhiên các em nhỏ đã ngủ say rồi.
Cho dù bên trong là người lớn hay là trẻ con, thân xác vẫn nhỏ bé, chức năng cơ thể của trẻ con vẫn rất dễ mệt và dễ buồn ngủ. Đám trẻ đều ngủ rất đáng yêu. Lâm Tú Uyển nhẹ nhàng kiểm tra từng người một, đắp chăn cho mọi người rồi mới đóng cửa phòng, hít một hơi sâu.
Cô di chuyển ghế, ngồi trước cửa. Bên cạnh là phòng ngủ trưa của lớp chồi, giáo viên chủ nhiệm lớp là cô giáo họ Lữ. Năm nay cô ấy mới ba mươi tuổi, nhưng mọi người hay gọi cô ấy là cô Tiểu Lữ. Cô Tiểu Lữ là người đã có kinh nghiệm, làm việc nhanh hơn Lâm Tú Uyển rất nhiều, vì vậy cô ấy đã bắt đầu ngồi đan áo len rồi.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Tú Uyển, nói: “Hôm nay sao cô cũng ra ngoài vậy?”
Vào buổi trưa, giáo viên chủ nhiệm bọn họ cũng muốn trông các em nhỏ. Có cô giáo quen ở lại trong phòng, dù mắt đã díp lại nhưng vẫn có thể đan áo len được. Cũng có cô giáo giống như cô Tiểu Lữ, thích ngồi ngoài hiên hóng gió.
Lâm Tú Uyển: “Trong phòng hơi bí bách.”
Nghe cô nói như vậy, cô Tiểu Lữ gật đầu, đồng tình nói: “Đúng vậy đấy, qua mấy ngày nữa đi ngủ cũng phải mở cửa thông gió. Bên ngoài ồn ào, mấy nhóc khỉ con đấy sẽ càng thấy khó chịu mà không ngủ được.”