Thập Niên Chúa Diễn Trò Xuyên Thành Nữ Phụ Cực Phẩm

Chương 16: 16




Thấy con gái nói năng đạo lý rõ ràng như thế, Vương Tú Mi cũng có chút tin tưởng.Nhưng đồng thời, trong lòng bà cũng nhanh chóng có tính toán, nếu con gái không sửa được, thì cùng lắm hai mẹ con họ lập tức chạy về thôn thôi chứ có gì đâu.Dù sao nếu chú ba mà có đuổi về tận thôn, thì cùng lắm hai mẹ con ăn mắng vài câu.Thế nhưng sau đó Vương Tú Mi lại nhìn động tác của Tô Trà, cô tháo tháo lắp lắp, bà xem mà không hiểu cô đang làm gì.Dù sao thấy con gái lần lượt lắp đặt lại các bộ phận của xe đạp mà khi nãy con bé tháo ra, trái tim của Vương Tú Mi cũng buông lỏng được một nửa.Lại nói, dáng vẻ này của con gái, giống như con bé thật sự biết làm vậy.Đợi sửa xe đạp xong, đôi bàn tay của Tô Trà đã đen thui rồi.

Dây xích có dầu nhớt, khi nãy cô sửa xích, quần áo của cô còn bị bắn lên không ít dầu nhớt đây này."Này, sửa xong rồi à?" Vương Tú Mi trợn tròn mắt."Có lẽ thế ạ.


Đợi con rửa cái tay xong đã, rồi con sẽ kiểm tra lại lần nữa."Tô Trà nói xong thì xoay người đi rửa tay.Khoảng hai ba phút sau, Tô Trà quay lại.Cô đỡ lấy ghi đông, ngón tay của Tô Trà thon dài, trắng nõn, trong vô cùng xinh đẹp.Dưới cái nhìn chăm chú của Vương Tú Mi, cô nhấc chân dài ngồi lên xe, sau đó, đạp một cái, chiếc xe chở người lao ra ngoài.Tô Trà đạp xe đạp đi vài vòng, sau khi chiếc xe đi đến trước mặt của Vương Tú Mi, cô mới dùng chân phanh xe để xe dừng lại.Vương Tú Mi nghệt mặt nhìn con gái, một lúc sau bà mới tỉnh táo lại, hỏi cô: "Thế nào rồi? Sửa xong rồi?""Vâng, sửa xong rồi ạ." Tô Trà gật đầu.Sau khi sửa xe xong, Tô Trà đi trả bộ dụng cụ sửa chữa, sau đó thì bị Vương Tú Mi kéo lên lầu, vừa đi bà còn vừa nói mãi không ngừng."Con nói xem, sao con to gan thế hả? Chiếc xe đạp kia chẳng khác nào mạng của chú ba con cả, nếu nhỡ may con mà làm hỏng, chú ba con chắc chắn sẽ chửi con cho xem.


Lần này con trăm nghìn lần đừng có làm thế nữa nhé, trái tim của mẹ con không chịu nổi k1ch thích như thế nữa đâu.""Cũng may là con sửa được, chút nữa chú ba con về, mẹ phải tỉ mỉ kể lại chuyện này một lần mới được.

Con giúp chú ba con sửa xe đạp, một cân đường không đủ trả công." Vương Tú Mai nhíu mày suy nghĩ, trong lòng bà âm thầm tính toán, bà lên tiếng nói tiếp: "Ít nhất cũng phải...!Hai cân đường.".