Anh ấy chậm rãi đi tới trước mấy bộ quần áo kia, đưa tay nhấc chúng lên, không đợi Lâm Khê nói gì, đã tự mình nói: "Anh nghe nói thành tích của em rất tốt, vốn muốn lên Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đúng không?"
"Nhưng bởi vì anh ta, em đã chọn Học viện Mỹ thuật Hoa Thành, thậm chí anh còn nghe các giáo viên nói rằng điểm số của em có thể qua được kỳ thi và vào Đại học Bắc Thành. Nhưng bởi vì lo lắng của anh ta nên anh ta không thèm để ý đến suy nghĩ, tài năng của em, sở thích của em."
"Em xem, em thích vẽ như vậy, thích làm những chuyện này, nhưng chỉ vì lo lắng của anh ta, nên đã từ chối hợp tác với anh, thậm chí em nói với anh thêm mấy câu, đều phải băn khoăn lo lắng xem liệu anh ta có không vui, không được phép làm trái. Đây là cuộc sống em muốn sao?"
"Anh xin lỗi."
Vẻ mặt anh ấy mang theo một sự cô đơn: "Anh không thể ở bên cạnh em lúc em cần anh nhất, vẫn luôn như vậy, nhưng anh hy vọng sau này sẽ có thể ở bên cạnh em, cùng em làm những chuyện em thích, để em có thể luôn vui vẻ."
"Nếu em muốn thứ gì, anh đều sẽ cho em, anh sẽ không bao giờ ràng buộc em, anh chỉ muốn làm cho em hạnh phúc. Em muốn đi học đại học ở thành phố nào, anh cũng sẽ đi đến đó để học đại học cùng em, chỉ cần em bằng lòng cho anh một cơ hội này."
"Tiểu Khê, anh có thể hiểu em, cũng có thể cho em sự tự do và không gian lớn nhất."
Lâm Khê: "…"
Thần sắc và giọng điệu của anh ấy rất dịu dàng, nhưng mỗi một câu từ rơi xuống, đều giống như bông vải thấm đẫm nước, lúc đầu không nhận ra, nhưng từ từ thì có thể đè ép người ta không thở nổi.
Cũng không biết tại sao, cô cảm thấy sau khi hai người bóc ra một số chuyện, cảm giác áp lực anh ấy đem đến cho cô còn lớn hơn Lương Triệu Thành.
Có lẽ, chỉ vì yêu và không yêu!
Bạn không yêu người đó, nhưng người đó yêu bạn càng nhiều thì áp lực bạn phải chịu càng lớn.
Không phải, không chỉ có vậy.
Mấy chuyện Học viện mỹ thuật Bắc Thành, Học viện mỹ thuật Hoa Thành, có thể thi đậu đại học Bắc Thành, đây đều là những chuyện vừa mới xảy ra, chỉ có mấy thầy cô ở trong trường và rất ít người biết. Còn có những chuyện của cô và Lương Triệu Thành có thể ở cùng nhau nhiều tháng như vậy, số lần cô và anh thực sự mặt đối mặt tiếp xúc với nhau có thể đếm trên đầu ngón tay.
Cuối cùng cô cũng biết rằng lúc ban đầu bản thân cô thực sự quá ngây thơ.
Cô lắc đầu nói: "Đây đều là sự lựa chọn của em."
Sau khi cô nói xong thì không chút do dự mà xoay người đi ra cửa.
Cô nghe thấy anh ấy ở phía sau gọi cô "Tiểu Khê", trái tim cô nặng nề đập mạnh một cái, nhưng cô vẫn không chút do dự bước nhanh rời đi.
Lúc cô ra khỏi cửa có đi ngang qua phòng bếp, thím Hà vội vàng thò đầu ra, Lâm Khê nhìn thấy nhà bếp còn có một người khác, là một thím khác trong thôn.
Cô hơi nhíu mày, gật đầu với họ một chút rồi nói với thím Hà: "Thím, nếu thím bận rộn thì cháu sẽ đến vào một ngày khác."
"Không bận, thím đã rót nước, chỉ là chị Mạnh mới đến nên thím nói với bà ấy mấy câu."
Thím Hà vội vàng nói với Lâm Khê: "Cháu ở lại nói xong rồi đi, thím lập tức đi cắt cho cháu."
Lâm Khê lắc đầu, vẫn kiên trì rời đi.
Lúc cô về đến nhà thì căn nhà rất yên tĩnh, lúc này chắc thím Ngô đã trở về nhà con trai bà ấy.
Cô đi lên tầng, khi đi ngang qua ban công, cô vô thức nhìn ra bên ngoài.
Sân nhà họ Lâm ở phía đông đầu thôn, tầm nhìn rất tốt, ngay bên ngoài chính là con đường lớn ra vào thôn. Dọc theo con đường lớn đi vào trong thôn ở cái sân thứ tư chính là sân nhà thím Hà, cũng nằm trong tầm nhìn từ ban công nhà họ Lâm.
Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gì, Lâm Khê đẩy cửa ban công ra, nhìn qua sân nhà thím Hà. Sau đó trong lòng cô chợt nhảy dựng lên, bởi vì ở một góc trong cái sân kia, có thể nhìn thấy rõ ràng đang có một chiếc xe Xiali của thời đại này đang đậu.
Đó là xe của Hạ Hướng Viễn, lúc cô đi vào sân lại không chú ý tới.
Cô hơi mím môi, hít nhẹ một hơi rồi xoay người trở lại phòng khách nhỏ, lại đẩy cửa vào phòng mình, cô quả nhiên nhìn thấy Lương Triệu Thành đang ở trong.
Anh đang ngồi xổm để dọn dẹp tủ sách cho cô, mấy ngày trước cô đã mua rất nhiều sách và tranh ảnh, tất cả đều chất đống ở một góc mà không có đặt lên giá sách.
Hình như anh đã nghe thấy tiếng cô trở lại từ lâu, cô vừa bước vào cửa thì anh đã nhìn thấy cô.
Nhưng vẻ mặt cũng không giống như có chuyện gì, chỉ liếc mắt nhìn cô rồi tiếp tục làm chuyện trên tay.
Cô đi qua, cúi người ôm lấy cánh tay anh và nói: "Anh biết cái nào đặt ở chỗ nào không?"
Anh nhét một cuốn sách trên tay vào kệ rồi nhìn cô, nói: "Đặt ở chỗ nào cũng tốt hơn chất đống tất cả ở trong góc."
Lâm Khê ngồi xuống đất, cô lấy tay đè lên cánh tay của anh rồi ngẩng đầu hôn anh, nói: "Anh nói đúng."
Cô cảm nhận được hơi thở mãnh liệt ở trên người anh, trái tim của nàng đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô mỉm cười nói: "Anh tốt hơn nhiều so với những gì em nghĩ."
Anh cũng không tệ như những gì Hạ Hướng Viễn nói, cô nghĩ thầm.
Sự khác biệt giữa hai người họ cũng không phải là không thể vượt qua.
Vào giờ khắc này, đột nhiên cô cảm thấy anh và Hạ Hướng Viễn rất khác nhau, trên người anh có một loại cảm giác rất mãnh liệt của cuộc sống, đó là sự chân thật trong cuộc sống, làm việc gì cũng đều rất vững vàng ổn định. Rơi vào thực tế, phỏng chừng lúc cô lăn qua lăn lại, anh không chê bai đã là không tệ rồi.
Lương Triệu Thành có chút kỳ quái nhìn cô.
Lâm Khê nhìn dáng vẻ này của anh liền đoán là anh chưa nhìn thấy chiếc Xiali ở trong sân nhà thím Hà.
Cho dù là chuyện gì thì cô tự nói sẽ tốt hơn là do người khác nói rồi truyền đến tai của anh, hoặc là để cho anh nhìn thấy chuyện gì đó.
Cô nói: "Vừa rồi em đến nhà thím Hà có nhìn thấy Hạ Hướng Viễn."
Đôi mắt của anh chợt trở nên nặng nề, sau đó anh nhìn vào khuôn mặt của cô trong hai giây và nói: "Cậu ta đã nói gì với em?"
Vẻ mặt cô khá bình tĩnh chỉ là có một ít lo lắng, chắc là anh ấy không có làm gì với cô, chắc đã nói cái gì đó.
Nếu không thì chỉ là gặp, cô cũng sẽ không chột dạ như vậy, vừa thấy anh liền tự nói thật với anh.
Lâm Khê gật đầu, nhỏ giọng nói: "Anh nói đúng, sau này em sẽ không qua lại với anh ấy nữa, quần áo ở chỗ đó, sau lần này, em cũng sẽ thử tìm người khác để làm."
Có lẽ là bởi vì cái loại áp lực nặng nề này, cũng có lẽ là bởi vì phát hiện Hạ Hướng Viễn đối với chuyện của cô vậy mà lại rõ như lòng bàn tay, đột nhiên cô dâng lên một loại cảm giác, lúc trước cô gặp Hạ Hướng Viễn ở chỗ thím Hà thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Trên đời này làm gì có quá nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Khi cô cẩn thận nhớ lại vẻ mặt và lời nói của thím Hà, thật ra sơ hở ở trong đó không khó phát hiện.
"Cậu ta đã nói gì?" Anh hỏi cô thêm lần nữa.
Lâm Khê đè xuống cảm giác hoang mang trong lòng, nghiêng đầu, nở nụ cười nhẹ rồi nói: "Cũng không phải là cái gì quan trọng, chỉ là anh nói đúng, em phát hiện anh ấy có thể còn có chút ý tứ với em. Vì để tránh hiểu lầm, vẫn là ít tiếp xúc một chút thì tốt hơn, nhưng cũng không sao, dù sao em cũng sẽ sớm đi học đại học mà thôi."
Nhưng mà cô vốn dĩ muốn đi theo hướng thoải mái, nhưng vừa nói đến đại học, câu nói kia của Hạ Hướng Viễn bỗng hiện ra “Em muốn đi học đại học ở thành phố nào, anh cũng sẽ đi đến đó để học đại học cùng em”, trái tim cô lại không tự chủ được trầm xuống, lông mày cũng nhíu lại.
Trước đây, theo những lần tiếp xúc giữa cô với Hạ Hướng Viễn, thì anh vẫn luôn là một người rất thận trọng, rất dịu dàng gần như không phải là người sắc sảo gì. Bây giờ cộng thêm một câu, làm việc có thủ đoạn, tâm tư sâu không lường được. Những gì anh ấy nói với cô vào hôm nay, những lời đó, lúc mới nghe thì khá tốt, sau đó thì áp lực càng ngày càng nặng. Ra cửa đón gió hít thở không khí trong lành cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng bây giờ nghĩ lại, loại cảm giác khó tả này lại chậm rãi bò lên.
Một người như vậy lại nói ra những lời như vậy, so với lời của một thiếu niên bốc đồng thì nặng nề hơn nhiều, cũng làm cho mọi người cảm thấy đáng sợ hơn nhiều.
Cô đưa tay nắm lấy tay áo của người bên cạnh, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác, nếu như không phải người bên cạnh này, có phải cô sẽ không thể nào thoát khỏi lưới dệt của người kia hay không? Bất tri bất giác, đã làm cho cô bị mắc kẹt vào sâu trong đó. Lúc đầu anh ấy dịu dàng, có phải bởi vì vẫn luôn chờ cô ly hôn, mà bây giờ đột nhiên anh ấy nói những lời đó với cô, rốt cuộc là bởi vì cái áo khoác lông vũ kia xác nhận sự khác thường của cô, hay là bởi vì phát hiện giữa cô và Lương Triệu Thành không phải như anh ấy nghĩ, nên nhịn không được nữa?
Con người vào lúc này, sao lại có nhiều người điên như vậy?
Ngay sau khi từ này xuất hiện, cô đã giật mình.
Cô cau mày với vẻ mặt hoảng loạn và đương nhiên anh đã nhìn ra.