Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 138



Lâm Khê còn đang ép bà ta, hùng hổ dọa người, thím Dung nhìn chằm chằm cô gái còn nhỏ tuổi nhưng đã cực kỳ ác độc trước mặt này, cuối cùng cũng nổi giận cùng cực, buột miệng mắng: “Tôi nói đấy thì làm sao? Chẳng lẽ điều tôi nói không phải sự thật à? Cô không phải một con hồ ly tinh sao? Không phải vì cô quyến rũ con trai thứ hai nhà họ Lương cưới cô nên cậu ta mới từ chối hôn sự của Hoa An nhà chúng tôi sao?”

“Cô không khắc c.h.ế.t cha cô, khắc cho mẹ cô bỏ đi, khắc c.h.ế.t ông nội bà nội, cả nhà cô chỉ còn lại một mình cô sao? À, cô còn có em trai như con ch.ó điên kia, hai chị em cô đều là cùng một loại hàng, cùng một loại mệnh cứng, hai chị em cô đúng là không nên đi gieo họa cho người khác.”

Mọi người:

Lúc này đến lượt bà Dung thực sự muốn bất tỉnh.

Lời của em chồng bà ta thực sự là vô cùng kinh động lòng người, kinh ngạc đến mức bà ta liên tục choáng váng, nhất thời không kịp ngăn cản bà ta, thật ra có ngăn cũng không kịp. Bà ta chỉ choáng váng trong một thời gian ngắn, những lời đó đã liên tục phát ra từ trong miệng em chồng, bà ta vội vàng kéo lấy bà ta: “Em gái, em gái, em nói gì vậy?”

Vừa kéo lấy bà ta vừa vội vàng bịt miệng bà ta lại, sau đó vành mắt đỏ lên, sắc mặt vô cùng hoảng loạn nói với Lâm Khê: “Cô Lâm, xin cô đừng nói nữa, em chồng tôi không còn chồng nữa, chỉ còn một đứa con là Tiểu Sơn, đó chính là vận mệnh của em ấy.”

Vừa nói nước mắt cũng đã rơi xuống.

Cô em chồng này đúng là muốn hại c.h.ế.t nhà họ Dung bọn họ, hại c.h.ế.t con gái bà ta.

“Bà ta mất chồng, chỉ còn một đứa con trai nên đáng để thương hại, tôi không cha không mẹ, ông bà nội qua đời nên đáng bị nguyền rủa là khắc cha khắc mẹ khắc c.h.ế.t cả nhà, gả cho ai thì sớm muộn gì cũng khắc c.h.ế.t người đó đúng không?”

Lâm Khê nhìn bà ta, lạnh lùng nói: “Bà một điều cầu xin tôi, hai điều cầu xin tôi, nước mắt nước mũi tèm lem, nhưng có câu nào của bà không phải đang hùng hổ hăm dọa muốn xác định cho tôi một cái tội không?”

“Tôi và nhà các người trước đây không thù gần đây không oán, chỉ vì chồng tôi từ chối hôn sự với nhà các người, tôi đáng bị cả nhà các người nhục mạ nguyền rủa, lan truyền tin đồn nhảm ở bên ngoài như vậy à? Cũng may bây giờ là xã hội mới, nếu như vẫn còn là xã hội cũ, có phải tôi sẽ bị các người ép đến đường c.h.ế.t đúng không?”

Nói xong cô quay sang nhìn về phía bà cụ Hứa lúc này sắc mặt đã cực kỳ khó coi: “Bà Hứa, tôi chỉ muốn hỏi, nếu như bà có cháu gái bị người ta sỉ nhục chửi bới nguyền rủa, làm hỏng thanh danh như vậy, bà có thể nhẫn nhịn không cho cô ta một cái tát không? Hay là bà cảm thấy đây chỉ là thị phi ngoài miệng mà thôi, chuyện nhỏ mà thôi?”

“Nếu như bà cảm thấy đây chỉ là chuyện thị phi ngoài miệng của bọn trẻ, chỉ là chuyện nhỏ, vậy thì tôi không nghi ngờ, Tiểu Dã lập tức có thể xông đến cho bà biết mặt.”

Bà cụ Hứa trợn mắt nhìn Lâm Khê, nhất thời nghẹn họng không trả lời được.

Lúc này cho dù bà ta có thiên vị hơn đi chăng nữa cũng không nói ra được những lời như vậy.

Lâm Khê khẽ hừ một tiếng, hơi nâng cằm lên, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tin rằng bà cũng sẽ không nhịn được mà bước lên dạy dỗ cô ta đúng không? Nhưng có phải bà lại muốn nói rằng bà là bề trên, đương nhiên có thể dạy dỗ, cô là người vai dưới, sao có thể đánh vào mặt bề trên?”

“Nhưng mà bà Hứa à, tôi có thể làm gì chứ? Tôi không còn người bề trên trong nhà nữa, vì vậy người không cha không mẹ không có bề trên như tôi đáng bị người ta ấn xuống đất bắt nạt, bị bắt nạt rồi không thể phản kháng dù chỉ một chút, nên vâng vâng dạ dạ bị người ta ấn một cái tội danh không có chứng cứ lên đầu như vậy sao?”

Đây đúng là một cái miệng rất sắc bén, ai có thể bắt nạt được cô chứ?

Miệng của bà cụ Hứa run lên, nhưng lại không nói ra được nửa câu.

Tôn Văn Anh cười khổ, đây đúng là mắng được cả cha chồng của mình.

Vì cha chồng của cô ấy không phải bề trên của cô sao? Lại để mặc cô bị người ta bắt nạt, không phải tương tự với ‘người không cha không mẹ không có bề trên’ sao?

Cùng một lời lọt vào lỗ tai không giống nhau, trước nay đều sẽ dẫn đến những phản ứng không giống nhau.

Tâm tư của mỗi người đều khác nhau, vành mắt của bà cụ Trịnh đỏ lên, ôm lấy Lâm Khê nói: “Đứa trẻ đáng thương, yên tâm đi, chỗ này của chúng ta là đại viện quân khu, không phải chỗ nào khác. Cái gì mà lấy tay che trời chứ, chỉ dựa vào la lối khóc lóc om sòm mà đã muốn bắt nạt người vai dưới, những chuyện này chúng ta tuyệt đối không cho phép xảy ra. Sau này cho dù bị ấm ức gì cứ việc nói ra, sau này chúng ta đều sẽ là bề trên của cháu.”

Trịnh Thanh Thanh lại càng nước mắt đầm đìa, nhổ nước bọt về phía em gái của tham mưu trưởng Dung, mắng một câu ‘đúng là không có liêm sỉ.’

Thím Dung tức giận đến mức muốn xông lên đánh c.h.ế.t Lâm Khê, nhưng lại bị bà Dung giữ lại, vừa lấy hết tinh thần xin lỗi Lâm Khê và bà cụ Trịnh, nhưng lúc này bà cụ Trịnh và Lâm Khê đã không còn cho bà ta dù chỉ là một sắc mặt.

Đến đây, nhà họ Dung đã là một kẻ thất bại trong cuộc chiến thanh danh, không còn nơi nào để xoay người nữa.

Việc đã đến nước này, mặc dù bà Dung cũng tức giận đến muốn ngất đi, nhưng lời của chồng vẫn còn ở bên tai, bà ta biết rằng nếu như mình cũng nổi điên như em chồng thì danh tiếng của nhà mình và con gái ở đại viện, không, ở trong cả giới quân khu sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cho nên bà ta chỉ có thể ôm lấy em chồng của mình, không ngừng xin lỗi Lâm Khê, cho đến khi Lương Triệu Thành bước đến, bà ta càng không dám nhìn thẳng vào Lương Triệu Thành, bởi vì bà ta thực sự rất sợ lại sẽ có lời gì đó sắc nhọn nhảy ra từ miệng Lương Triệu Thành, đem mặt mũi vốn đã không còn lại bao nhiêu của con gái ra đ.â.m cho nát bét. Trước khi Lương Triệu Thành lên tiếng liền kéo em chồng của mình chạy mất dạng.

Lương Triệu Thành nhìn bộ dạng kia của bà ta, lạnh lùng liếc nhìn qua, sau đó thu hồi tầm mắt nhìn về phía Lâm Khê đang được bà cụ Trịnh an ủi.

Anh bước lên, đưa tay kéo lấy Lâm Khê, sau đó nói với bà cụ Trịnh và bà Trịnh: “Hôm nay đã gây thêm phiền phức cho bà và dì Trịnh rồi, chúng cháu vốn định chiều nay sẽ rời đi, buổi sáng đến chúc Tết mọi người, chẳng qua không ngờ rằng chỉ trong nửa ngày, đi chúc Tết mọi người cũng đã làm phiền, khiến mọi người không được yên ổn. Chúng cháu vẫn nên đi trước đây.”

“Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy chứ.”

Bà cụ Trịnh kéo lấy Lâm Khê không chịu buông tay: “Cũng may là ở chỗ này, nếu không chúng ta cũng không biết rằng trong thời gian ngắn như vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện đến thế, Tiểu Khê phải chịu nhiều ấm ức như vậy. Nếu như hôm nay không phải ở đây, chúng ta lại không biết, chẳng phải đã khiến đứa nhỏ này đang yên đanh lành phải chịu tội, còn bị người ta ấn lên đầu đủ loại tội danh, thật không dám tin rằng sẽ xảy ra những chuyện như vậy.”

Lời này của bà cụ Trịnh thật khiến cho vẻ mặt của bà cụ Hứa và thím Vương không được tự nhiên.

Tôn Văn Anh cũng không được tự nhiên.

Nói ra thì, cấp bậc của tướng quân Lương còn cao hơn quân đoàn trưởng Trịnh, Lâm Khê là con dâu của nhà họ Lương, nhưng lại không ở trong nhà được nữa, phải chịu ấm ức như vậy, cuối cùng còn phải để người khác chủ trì công đạo giúp, che chở giúp.

Tôn Văn Anh đang không được tự nhiên, sau đó bị bà cụ Trịnh điểm danh.

Bà cụ Trịnh nói với Lương Triệu Thành xong nhìn sang phía Tôn Văn Anh nói: “Nhắc đến cũng là lỗi của các cháu, người ta nói có mẹ kế thì sẽ có cha dượng, quả nhiên không sai, để mặc mẹ kế ở bên ngoài thân thiết với người khác, vậy mà lại muốn ép con trai cưới người mà nó không muốn, còn ép con trai đến mức không cần cả tiền đồ nữa.”

“Vậy còn chưa buông tha, còn để mặc cho người khác ở bên ngoài dùng đủ mọi kiểu bôi nhọ nguyền rủa con trai con dâu mình, cũng không biết đây là loại làm cha gì nữa?”

“Còn cả chồng của cháu nữa, nó là anh cả, không giúp em trai mình thì thôi đi, lại còn cùng với người khác làm bẩn thanh danh của em trai em dâu mình. Bản thân cháu cũng là người làm mẹ, cháu nghĩ xem lỡ như sau này cháu không còn nữa, có người tính kế giẫm đạp con trai cháu như vậy, có phải cháu đang ở dưới đất cũng sẽ nhảy ra liều mạng với kẻ đó không?”

Đang lúc Tết nhất lại nói rằng ‘sau này lỡ như cháu không còn nữa’, thật đúng là không được may mắn, nhưng lúc này còn ai nhớ đến điểm này nữa?

Tôn Văn Anh cũng bị nói đến vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, gần như là mồ hôi nhễ nhại. Bà cụ Trịnh vẫn không buông tha cho cô ấy, tiếp tục nói: “Cháu về nhà đem những lời này của bà nói lại cho cha chồng cháu, không sót một từ. Cũng khó trách con cái mấy năm nay không chịu quay về, mỗi một lần về lại một lần trái tim lạnh lẽo, còn bắt con về được sao?”

Tôn Văn Anh bị nói đến sắp khóc.
— QUẢNG CÁO —