Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 147



“Sau đó tôi nhìn thấy Tiểu Khê ở giường bên cạnh vừa mới được sinh ra vào một tiếng trước, mặc dù trông nhỏ bé nhưng lại rất trắng nõn, vô cùng xinh đẹp. Hơn nữa tôi đã nghe y tá nói, sản phụ bên cạnh là công nhân trong thành phố, điều kiện trong nhà cũng tốt hơn nhà tôi. Nếu đưa đứa nhỏ cho bọn họ thì thì cũng có thể chăm sóc tốt hơn. Vì vậy trong lúc nhất thời hồ đồ đã lấy tiền mua chuộc y tá, đổi hai đứa trẻ với nhau. Sau đó quay về thôn người nhà ngay trong đêm.”

“Sau đó cũng mặc kệ lời khuyên ngăn của mọi người, vừa mới đầy tháng đã đưa con về quê. Lúc đó không phải mọi người còn cảm thấy rất kỳ lạ tại sao tôi vừa sinh con ở biên giới xong mà đã quay về sao? Thật ra là do tôi sợ, tôi sợ đứa bé kia xảy ra chuyện, bọn họ lại muốn tìm con của tôi.”

Bà ta vừa nói nước mắt vừa lã chã rơi xuống, khóc không thành tiếng.

“Đây đều là báo ứng.”

Bà ta khóc nói: “Đây đều là báo ứng của tôi, không phải con ruột do mình sinh ra thì có tốt hơn đi chăng nữa cũng sẽ không thân thiết với tôi.”

Lâm Khê kinh ngạc nhìn Trương Tú Mai, lại nhìn qua cô gái tên là ‘Hương’ kia, trong lúc nhất thời không biết nên cảm thấy hoang đường hay là gì nữa.

Chuyện này đúng là rất hoang đường, nhưng loại chuyện này trước đây cũng thường được nghe trên tin tức.

Nhưng cô nhìn bộ dạng của Trương Tú Mai, lại cảm thấy không phải do người này sinh ra cũng rất tốt.

Trong lúc Lâm Khê đang suy nghĩ lung tung, Lương Triệu Thành đi đến, đưa tay nắm lấy tay cô, lại lắc đầu với cô. Lúc này tâm tư của cô mới ổn định hơn rất nhiều.

“Bà nói bậy!”

Trong lúc người trong thôn vẫn chưa biết nên phản ứng như thế nào với những lời mà Trương Tú Mai nói, Tiểu Dã đã nhảy ra trước. Đôi mắt cậu đỏ lên, giận dữ nói với Trương Tú Mai: “Bà nói bậy, không phải bà muốn có tiền sao? Chị tôi không cho bà tiền, bà tìm một người đến giả mạo làm chị tôi. Muốn tiền? Hừ, tôi mặc kệ bà chị kia là ai. Bà tìm ai đến nói hết cả ngày cũng vô dụng, chị tôi chỉ có một người duy nhất, tôi cũng chỉ nhận một người chị này. Cút đi, cút hết đi cho tôi.”

“Tiểu Dã, bác biết cháu nhất định sẽ rất khó mà chấp nhận.”

Trương Tú Mai khóc nói: “Nhưng mà sự thật chính là sự thật. Lúc ăn Tết, Mỹ Châu bị người ta bắt nạt, con bé ôm lấy bác mà khóc rồi nói, “mẹ, con cũng là con gái của mẹ, tại sao chị là con gái của mẹ mà lại được sống tốt, con cũng là con gái của mẹ mà lại chỉ có thể sống cuộc sống như vậy”.”

“Sau đấy trong nhà liên tục xảy ra chuyện, tôi cảm thấy đây có lẽ đều là báo ứng của tôi, đây đều là báo ứng do năm đó tôi đã làm sai, cho nên tôi thực sự không chịu được nữa. Cho dù thế nào cũng phải nói ra sự thật năm đó, như vậy ít nhất tôi cũng có thể yên lòng hơn một chút, ông trời cũng sẽ không vì việc tôi đã làm mà không ngừng trừng phạt tôi nữa.”

“Nhưng đây đều là lời một phía của cô.”

Bí thư thôn Hạ Đông Điền từ trong sự kinh ngạc bình tĩnh lại, cuối cùng cũng lên tiếng: “Chuyện này sao có thể chỉ nghe lời một phía của cô, cô nói cái gì thì là cái đó được?”

“Đương nhiên là tôi có chứng cứ.”

Trương Tú Mai lau nước mắt, móc ra mấy tờ giấy cùng vài bức thư từ trong túi trên người ra: “Mọi người xem, đây là giấy khai sinh ở trạm y tế năm đó của Hương và Tiểu Khê. Của Tiểu Khê là do năm đó lúc tôi rời khỏi thôn Lâm Hạ lén mang đi. Mọi người nhìn xem, đây đều là nét chữ của một người, địa điểm sinh đều giống nhau, thời gian chỉ cách nhau nửa giờ, hơn nữa...”

“Mọi người xem những bức thư này.”

Trương Tú Mai mở những bức thư đó ra: “Chính là những bức thư qua lại giữa tôi và y tá kia sau này. Những năm đầu tiên, năm nào tôi cũng phải gửi cho bà ta mấy chục đồng, mãi đến khi cha của Tiểu Khê qua đời, không người thân không có chuyện cũ, bản thân tôi còn sống khổ, tại sao năm nào cũng phải gửi cho bà ta nhiều tiền như vậy? Mọi người cũng có thể xem thử nét bút trong bức thư này có phải giống hệt như trong giấy khai sinh của con bé Hương và Tiểu Khê không?”

Mọi người nhìn mấy bức thư đã ố vàng kia, rồi lại so sánh với nét bút trong giấy khai sinh của hai người, lại tra ngày tháng trên từng đơn gửi tiền. Trong lòng ai nấy đều nặng trĩu, đã biết rằng những gì bà ta nói e rằng đều là thật.

Sau đó Trương Tú Mai lại đưa ra một quả b.o.m cuối cùng: “Mọi người hỏi Tiểu Khê xem, con bé mang nhóm m.á.u gì, thực ra con bé mang nhóm m.á.u A, nhưng tôi và con bé Hương đều mang nhóm m.á.u B.”

Bà ta vừa nói vừa mang báo cáo xét nghiệm nhóm m.á.u gần đây mới lấy được từ bệnh viện ra.

Về phần Lâm Vệ Đông, ai biết được chứ? Lúc đó không có ai đi điều tra nhóm m.á.u cả.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bằng chứng mà Trương Tú Mai đã bày ra.

Lâm Khê cũng nhìn qua.

Cô thậm chí còn muốn đi đến gần cái bàn để xem cho rõ, nhưng khi cô bước một bước thì cô phát hiện ra bàn tay của cô vẫn còn nằm ở trong tay của Lương Triệu Thành, anh đang nắm tay cô rất chặt.

Lâm Khê nói: “Em muốn đi xem.”

Anh nói: “Không cần thiết…”

Lâm Khê quay đầu nhìn anh rồi cười một chút, mặc dù nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng cô vẫn nói: “Không sao, em chỉ muốn đi nhìn xem thôi.”

Cô chỉ là có hơi trở tay không kịp, nhưng đây cũng không phải là đả kích quá lớn, sau tất cả thì cô cũng không phải là nguyên thân, trong chuyện này cô cũng không phải hoàn toàn bị chi phối bởi cảm xúc.

Lúc này, Lương Triệu Thành mới buông tay cô ra.

Nhưng cô vừa bước được hai bước thì Tiểu Dã đã xông tới, quét tất cả giấy tờ và thư ở trên bàn xuống đất, mắng: “Cút, đều cút hết cho tôi, tôi không quan tâm các người là ai, nhưng chị của tôi chỉ có một, đừng nghĩ rằng chỉ cần đem đến đây một con mèo một con ch.ó gì đó là có thể chạy ra nhận làm chị của tôi.”

Cậu thực sự rất tức giận.

Trên mặt cậu toàn là sát khí lạnh lẽo, trừng mắt nhìn Trương Tú Mai và cô gái tên là “Hương” bằng ánh mắt hung dữ độc ác, không hề giống với ánh mắt của một đứa trẻ nên có!

Trương Tú Mai hơi bối rối một chút, còn cô gái tên Hương kia thì sợ tới mức lui về phía sau hai bước, sau đó ôm mặt khóc nức nở.

Lâm Khê đưa tay ôm lấy cậu, nắm chặt cánh tay đang căng thẳng của cậu, ngẩng đầu nhìn Trương Tú Mai rồi đảo mắt nhìn “Hương” đang khóc nức nở, đồng thời cũng nhìn đôi vợ chồng trung niên đang ở bên cạnh cô ta. Da người đàn ông có hơi đen, nếp nhăn trên mặt cũng rất sâu, làn da của người phụ nữ mặt tròn thì trắng hơn rất nhiều, Lâm Khê không thể tìm thấy nửa điểm bóng dáng của mình trên người hai vợ chồng này, thành thật mà nói, cô cảm thấy người tên “Hương” kia có hơi hơi giống người phụ nữ này.

Cô lại nhìn về phía Trương Tú Mai, nói: “Cho nên, mẹ Trương à, bà giấu chuyện này nhiều năm như vậy, hiện tại nói ra là muốn làm gì đây? Và hai người ở đằng sau bà đó, bà có thể giới thiệu cho mọi người biết được không?”

Trương Tú Mai nghe Lâm Khê nói chuyện thì da mặt bà ta hơi run lên.

Bây giờ bà ta thực sự rất hận cô, nghe cô nói chuyện thì ở trong lòng bà ta sẽ nổi lên các loại bất bình, cô của bây giờ không phải đều là do bà ta ban cho cô sao? Nhưng sao cô lại đối xử với bà ta như thế?

Nhưng hết lần này tới lần khác, bà ta đều không dám nhìn thẳng vào mắt của cô.

Bà ta liếc mắt nhìn Lâm Khê rồi quay đầu kéo người phụ nữ trung niên mặt tròn kia, nói: “Tiểu Khê, người phụ nữ này mới là mẹ ruột của con, bọn họ mới là cha mẹ ruột của con, cha con tên là Thẩm Tùng Lâm, mẹ con tên là Tiền Anh Tử, con nên mang họ Thẩm chứ không phải họ Lâm, cô con gái thật sự của nhà họ Lâm là con bé Hương mới đúng.”

Da mặt của Lâm Khê có hơi giật nhẹ.

Chuyện này đúng là vô lý.

Đây không phải là vấn đề cô tin hay không tin, mà vấn đề là, nếu như chuyện này là sự thật, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?

“Vậy thì sao?”

Ánh mắt của Lâm Khê đảo qua từng người bọn họ, rồi nhìn thẳng vào mắt vợ chồng nhà họ Thẩm thì nhìn thấy ánh mắt bọn họ trở nên đỏ hồng, làm ra biểu tình kích động và bi thương nhưng mà có hơi khoa trương. Nhưng một khi ánh mắt họ chạm phải ánh mắt của cô, ánh mắt bọn họ rõ ràng có hơi né tránh, trong lòng cô lập tức biết trong chuyện này sợ là có vấn đề.

Chỉ cần nhìn khi Trương Tú Mai nói bà ta đã ăn cắp con của bọn họ, nhưng khi bọn họ nghe được chuyện này lại hoàn toàn không có chút xíu phẫn nộ và bất mãn nào đối với Trương Tú Mai, ngược lại khi người khác nhìn về phía bọn họ, bọn họ sẽ theo bản năng dựa vào Trương Tú Mai, chỉ cần dựa vào một ít ngôn ngữ cơ thể tinh tế này cũng đủ để biết bọn họ và Trương Tú Mai có mờ ám.

Cô không biết ai là con của ai, nhưng cô biết bọn họ muốn làm gì.

Thậm chí cô đã nở một nụ cười rất không hợp thời điểm, sau đó mỉa mai nói: “Vậy nên, tôi muốn hỏi các người, ngày hôm nay các người hẹn nhau chạy đến đây, nói rằng tôi không phải là con gái của nhà họ Lâm, nói rằng cô gái nhà hai người mới là con gái nhà họ Lâm, là muốn làm gì đây?”

Ngôi nhà vừa rồi còn ồn ào bây giờ đã từ từ yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Trương Tú Mai, cặp vợ chồng và cô gái kia.
— QUẢNG CÁO —