Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 15



Hình như trước đây Lương Triệu Thành cũng đã từng nhìn thấy cô cười, nhưng ký ức đó thực sự rất mơ hồ.

Mà lúc này nhìn thấy cô ngẩng đầu cười với anh, đôi mắt cong cong, ánh mắt trong trẻo, lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, làn da trắng nõn như cánh hoa nhài mới chớm nở chào đón sương sớm lúc ban mai, nhỏ nhắn, mềm mại, thơm ngọt, trắng đến phát sáng, rõ nét ở ngay trước mặt anh.

Giờ phút này trong ánh mắt của cô tràn ngập một cảm giác thả lỏng, vui mừng và cảm kích, còn có một chút tin cậy, thậm chí còn mang theo chút lấy lòng.

Khoảnh khắc đó, trong lòng anh dường như cũng đã thả lỏng hơn rất nhiều.

Sau khi anh đồng ý với bà cụ Lâm về cuộc hôn nhân này, đi đăng ký kết hôn với cô cũng không phải là chưa từng nghi ngờ quyết định này.

Chỉ là tính cách của anh không phải kiểu do dự băn khoăn, cương quyết đè những nghi ngờ đó xuống.

Nhưng vào giờ phút này anh nghĩ, có lẽ là vì anh ít khi ra quyết định trong khoảnh khắc xúc động, có lẽ cũng không phải quá tệ.

Lương Triệu Thành quay về phòng trọ.

Trần Dã đang chơi các mô hình mà anh mang về với Triệu Bắc ở trên bàn, các loại súng, đạn pháo, xe việt dã, còn có một chiếc xe tăng do vỏ đạn ghép lại thành.

Lần này anh quay về, mang theo rất nhiều mô hình mà trước đây anh đã từng chơi, anh không có thói quen cất giữ, chọn ra một vài thứ rồi đóng gói mang về cho Trần Dã.

Lương Triệu Thành vừa quay về đã thu dọn đồ đạc.

Triệu Bắc nhìn anh nói: “Anh Thành, anh làm gì vậy? Sao không tháo hành lý ra mà lại thu dọn hành lý?”

Lương Triệu Thành nhìn qua Trần Dã, lại ngẩng đầu lên nhìn Triệu Bắc: “Tôi chuyển đến nhà bên kia, tối nay sẽ chuyển qua.”

Triệu Bắc sửng sốt: “Nhà bên kia? Ý anh là...”

Anh ấy cúi đầu nhìn Trần Dã.

“Đúng.”

Lương Triệu Thành tiếp tục nói với Trần Dã: “Tiểu Dã, em thu dọn mô hình đi, rồi đặt vào trong khung tự xách qua đó.”

Trên mặt Triệu Bắc có chút ngạc nhiên.

Trần Dã đắc ý nói với Triệu Bắc: “Anh Lương đã đính hôn với chị của em, sau này anh ấy chính là anh rể của em.”

Cậu biết là giả, nhưng cũng không ngại lấy ra khoe khoang.

Thậm chí cậu còn cảm thấy nếu như chuyện này là thật thì thực sự là quá tốt.

Cậu sẽ không cần lo lắng cho chị mình nữa.

Triệu Bắc lại bị giật mình.

Anh ấy cứng họng nhìn Trần Dã rồi lại nhìn qua Lương Triệu Thành, đợi sau khi Trần Dã thu dọn đồ ra ngoài, anh ấy cuối cùng cũng không kìm được, hỏi: “Anh Thành, anh thực sự cùng người đó, thực sự đã đính hôn với cháu gái của bà cụ Lâm rồi sao?”

Anh ấy cảm thấy hoang đường.

Phải nói như thế nào nhỉ, tuổi tác của anh ấy và Lương Triệu Thành đều không còn nhỏ nữa, anh ấy cũng cảm thấy bọn họ nên kết hôn rồi, nhưng cũng không nên là cháu gái của bà cụ Lâm chứ.

Không phải vì điều kiện của Lâm Khê không tốt, Lâm Khê xinh đẹp, đơn thuần lương thiện, nhưng có đơn thuần lương thiện hơn đi chăng nữa cũng không phù hợp. Trong mắt anh ấy, Lâm Khê chính là một đóa hoa yếu ớt, gió vừa thổi là đã ngã.

Không gánh vác được thì có xinh đẹp hơn nữa cũng vô dụng.

Còn nữa, bà cụ Lâm đã qua đời, nhà họ Lâm chỉ còn lại một cháu gái và thằng nhóc Trần Dã kia, nhưng lại còn tận hai căn nhà, lúc này không biết đang có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào nhà họ Lâm đâu.

Anh Thành của anh ấy cũng đâu có thiếu tiền, lội vào vũng nước đục này để làm gì?

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, Lâm Khê đó không phải vẫn đang ở bên cạnh tên nhóc nhà họ Hạ kia sao?

“Anh Thành, anh vì bà cụ Lâm nên mới đính hôn với Lâm Khê đúng không?”

Ở bên nhau đã gần mười năm, tình cảm sinh tử trên chiến trường, Triệu Bắc hiểu Lương Triệu Thành rất rõ.

“Anh Thành, nhà họ Lâm chính là một vũng nước đục, anh tội gì mà lội vào chứ? Hơn nữa cô bé kia cũng không phải là một người sáng suốt. Cho dù anh muốn giúp cô ấy cũng không có tác dụng, ngược lại còn khiến mình bị hắt nước bẩn, khiến cô ấy oán hận anh. Anh chọn cô ấy, còn không bằng chọn em gái Diêu.”

Em gái Diêu tên là Diêu Cầm, ở ngay tầng trên, là em gái của chiến hữu chung giữa hai người họ.

Anh trai cô ta cũng ở Tân An, trong nhà có phòng, nhưng lại kiên quyết đòi đến đây ở, có ý gì mọi người đều hiểu rõ.

Chỉ có điều người ta có lòng nhưng Lương Triệu Thành lại hoàn toàn không có ý, chuyện này Triệu Bắc cũng biết.

Anh ấy nói xong cũng sợ Lương Triệu Thành tức giận.

Lương Triệu Thành không thường xuyên nổi giận, nhưng đó là vì anh không cần nổi giận thì người khác đã bị anh dọa cho sợ hãi rồi.

Anh ấy nhìn sắc mặt của anh, thấy sắc mặt của anh quả nhiên trầm xuống, nói: “Đừng nói lung tung, kéo người khác vào để làm gì?”

“Aiz.”

Triệu Bắc cũng biết lời mình nói không ổn.

Anh ấy phiền muộn kéo vò đầu một chút, sau đó nói: “Anh Thành, lời em nói là không đúng. Nhưng mà anh Thành, em nói thật đấy, cho dù anh muốn chăm sóc cho cô ấy thì cũng đâu cần phải đính hôn? Hơn nữa không phải cô ấy vẫn đang ở bên cạnh tên nhóc họ Hạ kia sao? Vài ngày trước em còn nhìn thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo đó.”

“Đủ rồi.”

Lần này Lương Triệu Thành thực sự nổi giận.

Anh nói: “Cho dù là tận mắt nhìn thấy cũng có thể là hiểu lầm, chắc là do tên Hạ Hướng Viễn kia dây dưa với cô ấy, sau này cô ấy sẽ không qua lại gì với cậu ta nữa, sau này cậu nói chuyện cũng chú ý một chút.”

Vừa nói vừa dừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Nếu như tôi đã đồng ý thì sẽ chịu trách nhiệm, sau này cậu cứ đối xử với cô ấy như chị dâu đi.”

Triệu Bắc cứ như bị sét đánh, bộ dạng đau khổ như cả ngàn vạn lời nói đều đang bị kìm nén trong cổ họng.

Gương mặt cũng đè nén đến đỏ lên.

“Anh Thành!”

“Tôi tự có chừng mực.”

Lương Triệu Thành trầm giọng nói.

Đêm hôm đó Lương Triệu Thành chuyển đến nhà ở của nhà họ Lâm.

Anh không có nhiều đồ, lại có tác phong quân đội, đồ đạc vốn đã được bày biện rất ngay ngắn, gần như không có gì phải dọn dẹp, đi hai chuyến là đã dọn xong.

Mặc dù anh nói không cần Lâm Khê giúp đỡ, nhưng trước khi anh chuyển đến Lâm Khê vẫn quét dọn lại phòng cho anh.

Triệu Bắc giúp Lương Triệu Thành dọn đồ, thấy Lâm Khê mang theo nụ cười nhiệt tình ra đón tiếp bọn họ, vẻ mặt giống như nhìn thấy quỷ.

Anh ấy nghe Lương Triệu Thành nói cuộc hôn nhân của hai người họ là do bà cụ Lâm quyết định trước khi lâm chung, nhưng Lương Triệu Thành rời đi hơn một tháng, anh ấy cũng chưa từng nghe Lâm Khê đề cập đến đôi câu vài lời, ngược lại là có quan hệ thân thiết với nhà mẹ đẻ kia của cô, còn dây dưa không rõ với Hạ Hướng Viễn và nhà họ Hạ, anh ấy cảm thấy có lẽ cô ấy không có ý định thực hiện ‘hôn ước’ này.

Nhưng lúc này, Lương Triệu Thành vừa quay lại đã ‘cưỡng ép’ cô tiếp tục hôn ước này, vậy thì vị này nên có vẻ mặt đầy ấm ức, thậm chí là rưng rưng nước mắt mới đúng chứ?

Triệu Bắc nghĩ như vậy, ai ngờ vừa vào phòng đã nhìn thấy Lâm Khê đang nghiêm túc giúp đỡ dọn dẹp.

Cô nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy bọn họ, trước hết là ngẩn ra một chút, sau đó có chút ‘thẹn thùng’ nhìn qua Lương Triệu Thành, sau đó thì tươi cười chào hỏi anh ấy, gọi anh ấy là ‘anh Triệu’, gương mặt nhỏ nhắn khi cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ lộ ra, đôi mắt lấp lánh, vừa xinh đẹp vừa đơn thuần. Trời ạ? Gặp quỷ rồi sao?

Anh ấy nhớ là lần trước gặp cô, cô đang nói chuyện với Hạ Hướng Viễn, hai người còn lôi lôi kéo kéo.

Lúc đó anh ấy bỗng nhiên xuất hiện, cô đột nhiên nhìn thấy anh ấy, còn vội vàng rút tay ra từ trong tay Hạ Hướng Viễn, lùi về sau một bước, vẻ mặt hốt hoảng. Lúc đó anh ấy còn tưởng rằng cô hốt hoảng chỉ vì xấu hổ. Bây giờ nhớ lại, rõ ràng là do chột dạ, sau đó nhìn thấy anh ấy là đi đường vòng.

Nhưng bây giờ cô lại tươi cười rực rỡ với anh ấy, thần sắc và giọng điệu giống như hoàn toàn không có chuyện gì, nghĩa là sao vậy?

Trước kia sao lại không nhìn ra cô biết giả bộ đến vậy chứ?
— QUẢNG CÁO —