Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 159



Bên kia điện thoại vang lên một tiếng “bốp”, Lâm Khê ở bên cạnh cũng nghe thấy.

Vốn cô đang đọc sách thì giật nảy mình, quay đầu nhìn Lương Triệu Thành thì thấy biểu cảm của anh không khác gì lúc vừa nhận điện thoại, rất hờ hững mà cúp điện thoại.

Cô nhìn anh ngồi trở lại sô pha tiếp tục đọc sách, hỏi anh: “Bác trai lại nổi giận à?”

Nổi giận như vậy trong điện thoại, hiển nhiên không phải việc nhỏ.

Cô nhớ lần trước bọn họ cùng đi thành phố Bắc, tuy cha anh tuy thường xuyên bị anh chọc tức nhưng cơn giận vẫn tính là kiềm chế.

“Ừ.” Anh nói ngắn gọn.

Cô vẫn có hơi tò mò nên ngồi sang bên cạnh anh hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Vừa rồi cô nghiêm túc đọc sách, vốn không có chú ý nghe anh gọi điện thoại, cho nên cũng không biết anh nói gì.

Cô thấy biểu cảm của anh thản nhiên, vốn không có hứng thú chuyện, bèn nói giỡn: “Chẳng lẽ vẫn là muốn chúng ta ly hôn, muốn anh cưới Dung Hoa An?”

Chuyện Lương Tuyết Đình và Dung Hoa Sâm đính hôn, nhà họ Lương từng thông báo cho Lương Triệu Thành, nhưng anh không nói cho Lâm Khê.

Trên thực tế sau khi từ thành phố Bắc về, Lâm Khê bèn không nghe nói gì về chuyện nhà họ Lương nữa.

Lương Triệu Thành nghe thấy lời cô, cuối cùng dời ánh mắt từ sách xuống, nhìn về phía cô nói: “Lương Tuyết Đình và Dung Hoa Sâm đính hôn hồi tháng ba, mấy hôm trước Dung Quốc Minh bị người ta tố cáo, lạm dụng quyền lực, dung túng người nhà lấy danh nghĩa ông ta mà ăn hối lộ trái pháp luật, hiện tại đã lập án, đang thẩm tra.”

Lâm Khê ngơ người.

Lúc ăn tết cô từng nghe nói nhà họ Dung có ý để con trai bọn họ đính hôn với Lương Tuyết Đình, lúc ấy mẹ con Chu Vấn Bình đắc ý, chỉ là cô luôn cho rằng có lẽ không đến mức, không ngờ thật sự đính hôn, sau đó chuyện nhà họ Dung xảy ra.

“Dung Hoa Sâm sẽ bị liên lụy sao?”

Lâm Khê khoác cánh tay anh, hỏi anh.

“Chuyện anh tra được vốn không liên lụy tới Dung Hoa Sâm.” Lương Triệu Thành nói.

“Vậy chuyện nhà họ Dung có thể lớn nhường nào? Hai nhà định hủy bỏ hôn ước chứ?” Lâm Khê thuận miệng hỏi.

Vẫn chưa kết hôn, cô không cảm thấy việc này có lớn bao nhiêu.

Vốn dĩ chính là liên hôn, nhà họ Dung xảy ra chuyện, hôn ước của hai nhà dĩ nhiên sẽ không thành.

Hiện tướng quân Lương cũng chỉ hơi bị con trai lừa gạt và ra quyết định sai nên thẹn quá hóa giận mà thôi.

Lương Triệu Thành đột nhiên cười nói: “Sẽ không.”

Lâm Khê sửng sốt, cái gì sẽ không? Chuyện nhà họ Dung sẽ không quá lớn, hay là hai nhà sẽ không hủy bỏ hôn ước?

Lương Triệu Thành rũ mắt liếc cô, Lâm Khê chờ mong mà nhìn anh, mềm giọng xin anh: “Anh biết là em đâu có biết người nhà anh có nhiều chuyện như vậy, hiện tại tốt xấu gì em cũng là vợ anh, chuyện lớn như vậy, dù sao anh cũng phải nói với em chứ?”

Người bên cạnh yêu kiều như hoa, làn da như tuyết, lông mi dài cong vút, xinh đẹp như không tồn tại.

Lúc này Lương Triệu Thành lại dám nhớ mọi thứ về Lâm Khê trong quá khứ kia.

Lâm Khê trong quá khứ trông không tệ, nhưng tuyệt đối không đẹp đến mức khiến người ta động tâm động phách như vậy.

Anh có chút không được tự nhiên mà dời mắt.

Từ khi Lâm Khê thẳng thắn với anh, anh ở cùng cô liền có chút chướng ngại tâm lý, tuy rằng kiềm chế không muốn để cô biết nhưng rốt cuộc vẫn tồn tại.

Những cái cô nói anh không tin không được, bởi vì không còn nguyên nhân nào khác có thể giải thích sự thay đổi xảy ra trên người cô.

Người nhà họ Nhạc đã trở về.

Trước khi bọn họ về, Lâm Khê từng xin bọn họ cho cô xem ảnh của cả nhà họ Nhạc, từ nhỏ đến lớn, của mọi người đều muốn xem.

Lâm Khê biết dỗ người khác, người nhà họ Nhạc bao gồm Nhạc Khánh Quân lúc trước cứ nghi ngờ mà nhìn cô đều đã xem cô như bảo bối, nghe được yêu cầu của cô thì hận không thể lập tức đưa toàn bộ ảnh chụp của mọi người bưng đến trước mặt cô. Nhưng lúc đó người nhà họ Nhạc không mang ảnh chụp, cho nên sau khi trở về thì lập tức gửi chuyển phát nhanh qua bưu điện tới đầy ắp một album ảnh.

Trong đó có ảnh chụp vợ chồng Nhạc Thiệu Nguyên, Nhạc Dĩ Mạn.

So với bức tranh kia của Lâm Khê, ngoại trừ thoạt nhìn một người non nớt một người thành thục thì hầu như tướng mạo giống nhau như đúc.

Giống không quan trọng, mấu chốt là một vài chi tiết rất nhỏ, ví như độ cong của khoé mắt và khóe miệng khi nhếch lên, hình dạng mũi và miệng hơi có chút khác với Lâm Khê, thậm chí một nốt ruồi nhạt ở khóe mắt, nếu không phải rất quen thuộc, căn bản không vẽ được như vậy.

Thật ra Lâm Khê cảm giác được sự thay đổi của anh.

Quan hệ của hai người, cô không thể nào không cảm giác được.

Rất rõ ràng chính là, từ sau lúc đó, anh rất ít thân mật với cô.

Chỉ là muốn hoàn toàn tiếp thu thì cũng cần thời gian, cô không quá để ý chuyện này.

Lương Triệu Thành dời mắt, tay lại ôm lấy cô, nói: “Dung Quốc Minh và tướng quân Lương là chiến hữu nhiều năm, giai đoạn đó trải qua rất nhiều chuyện, ông ấy trọng tín nghĩa* lại cố chấp. Cho dù Dung Quốc Minh và vợ ông ta phạm sai lầm, chỉ cần không liên lụy đến Dung Hoa Sâm, ông ấy sẽ không đồng ý cho Lương Tuyết Đình giải trừ hôn ước với anh ta.”

*Tín nghĩa: thành thật đáng tin và ăn ở theo lẽ phải

Dừng một chút, anh lại nói tiếp: “Tâm tư của Dung Hoa Sâm hoàn toàn kế thừa Dung Quốc Minh, lúc này khẳng định anh ta sẽ dốc toàn tâm tư dỗ Lương Tuyết Đình.”

Bởi vì nhà họ Dung mà xong đời, tiền đồ của anh ta đều gửi gắm cho nhà họ Lương.

Lâm Khê có chút cạn lời.

Tuy rằng cô cũng không thích Lương Tuyết Đình, nhưng việc nào ra việc đó, bản thân tướng quân Lương trọng tín nghĩa thì không sao, nhưng hôn sự và cuộc đời của con gái mình cùng với trọng tín nghĩa với người khác, cái nào có vấn đề?

Người cha như vậy, ai dính phải thì người đó xui.

Thành phố Bắc, nhà họ Lương.

Trong phòng làm việc của tướng quân Lương, Chu Vấn Bình khóc sướt mướt nói: “Dung Quốc Minh và vợ ông ta đều đã bị bắt rồi, thằng cả nhà bọn họ cũng đang bị thẩm tra, Tuyết Đình và Hoa Sâm chỉ là đính hôn chứ chưa kết hôn, vì sao không cho bọn chúng giải trừ hôn ước? Lúc này không giải trừ hôn ước, chẳng lẽ muốn để người khác cũng nghi ngờ nhà chúng ta giống nhà bọn họ, đều làm những chuyện không hợp pháp sao? Bá Dung, cả đời ông trong sạch, sao có thể bị hôn sự của con gái làm bẩn thanh danh?”

Sắc mặt tướng quân Lương khó coi.

Ông ấy nói: “Thanh giả tự thanh*, thanh danh của tôi không cần dựa vào thất tín bội nghĩa, nuốt lời để chứng minh! Lúc đầu tôi vốn không đồng ý hôn sự này, không phải bà trăm phương nghìn kế cầu xin sao?”

*Những người trong sạch, ngay thẳng, tốt đẹp..., thì họ chẳng cần phải thanh minh hay khuếch trương về mình, bản chất nội tại đã là tốt đẹp.

Còn những người xấu, dối lòng mình, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi hay che lấp thì bản chất vẫn là xấu, "sâu mọt" đục khoét trong thâm tâm, việc làm của họ.

“Hiện tại nhà họ Dung vừa xảy ra chuyện, bà lập tức muốn hủy hôn, bà xem đính hôn là cái gì? Lúc trước ở trước mặt tôi bà nói bởi vì việc của Triệu Thành và Hoa An nên hai nhà có hơi sốt ruột, nhưng người Tuyết Đình sống cùng cả đời chính là Hoa Sâm. Chỉ cần năng lực của nó mạnh, nhân phẩm tốt, hai nhà lại hiểu tận gốc rễ, khẳng định nhà họ Dung sẽ không đối xử không tốt với Tuyết Đình, như vậy hôn sự này đáng để gả, những lời này không phải đều là bà nói sao? Hiện giờ tuy nhà họ Dung xảy ra chuyện, mỗi điều bà nói tôi còn chưa quên, bà muốn hủy hôn cái gì? Ý đồ ban đầu của bà không phải những cái đó sao? Đó là gì?”

Chu Vấn Bình bị chặn lời khiến mặt lúc xanh lúc đỏ.

Ý đồ ban đầu của họ là gì?

Những cái đó đương nhiên là ý đồ, nhưng quan trọng nhất chính là, cũng mưu tính quyền thế nhà họ Dung, hai nhà môn đăng hộ đối, ai cũng không trèo cao ai. Nhưng cả nhà tham mưu trưởng Dung đều đã vào cục cảnh sát, nhà họ Dung sắp xong đời rồi, cho dù năng lực Dung Hoa Sâm có mạnh thì còn có thể có tiền đồ gì?
— QUẢNG CÁO —