Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 162



Trình Âm chỉ hù dọa Lâm Khê một chút, đương nhiên sẽ không nói thật, thấy Lâm Khê bị sặc thì cười tủm tỉm nói tiếp: “Chị khuyên chị em đừng đến thành phố Bắc gì cả, Tân An của chúng ta tốt nhường nào. Nếu không thì đến thành phố Hoa cũng được mà, cách nhà gần, thường ngày cũng có thể về nhà. Đến thành phố Bắc, mùa hè nóng muốn chết, mùa đông lạnh muốn chết, đồ ăn cũng không quen, một năm chỉ có thể về hai lần, em và anh rể em làm sao đây? Hơn nữa em xem chị em sắp bị anh rể em chiều đến tay không thể nhấc, bước không thể đi, đến thành phố Bắc thì làm sao?”

Thật biết bịa.

Chỉ là không phải Lâm Khê không đùa nổi, chỉ cần không phải ở trước mặt Lương Triệu Thành mà phá đám cô, những cái khác đều tùy cô ấy.

Cho nên cô cũng không ngăn cản, chỉ ở bên cạnh tiếp tục uống nước.

Trình Âm nói tiếp: “Sau đó chị em nói, vậy thì hết cách, cho nên cậu ấy chuẩn bị nghỉ hè nhất định phải tìm mọi cách để hai người cùng cậu ấy đến thành phố Bắc Thành đấy. Hai người mà không đi, cô ấy sẽ mỗi ngày ở nhà khóc lóc cho hai người xem, mỗi ngày đều khóc, khóc đến khi hai người chịu không nổi mà đồng ý mới thôi, cho nên không phải chị khiến cậu ấy sợ thôi sao.”

Lâm Khê:

Trần Dã nhìn chị cậu, lại nhìn Trình Âm: “Hoặc là tai chị có vấn đề, hoặc là não chị có vấn đề.”

Trình Âm mặt tối sầm.

Sau đó nhìn thấy Trần Dã đánh giá trên dưới cô ấy một lượt, sau đó “xuy” một tiếng, nói: “Chị của em bảo chúng em đến thành phố Bắc, chị ấy có thể mỗi ngày khóc sao? Chỉ cần chị ấy nói một tiếng, chẳng phải em và anh rể đều sẽ đi sao?”

Trình Âm: Được đấy, chị em hai người đều giống nhau!

Chỉ là vừa lên xe, Trần Dã đã lập tức hỏi Lâm Khê: “Chị, chị thật sự sẽ khóc sao?”

Cậu cũng biết lời Trình Âm tám phần là nói dối, nhưng vừa lên xe đã vừa cân nhắc vừa hỏi cô.

“À…”

Lâm Khê trầm ngâm một chút, thật ra cô chắc chắn sẽ không khóc, nhưng thấy Tiểu Dã như vậy, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe phía trước, cuối cùng vẫn nói: “Sẽ, nhưng em cũng không cần theo đến thành phố Bắc, chị định đến rồi thì sẽ tìm cơ hội xin hạng mục, cố gắng phần lớn thời gian vẫn là quay về đây, như vậy đến lúc đó để lại một mình em ở thành phố Bắc thì làm sao đây?”

“Bên này tốt xấu gì cũng có anh Lương và thím Ngô, không thì xin anh Lương đến thành phố Bắc Thành thăm chị, còn có Triệu Bắc và dì Tôn mà, hơn nữa chị chỉ học thành phố Bắc mấy năm, đến năm tư thực tập thì khẳng định sẽ về ngay, đến lúc đó chẳng lẽ em lại chuyển về?”

Dì Tôn chính là Tôn Văn Thục thuê căn nhà bên kia tòa nhà, cả nhà ở đây đã mấy năm, quan hệ hai nhà rất tốt, để Tiểu Dã ở bên này, có Lương Triệu Thành ở đây, Lâm Khê cũng không có gì không yên tâm.

Tiểu Dã nhìn Lâm Khê nói một tràng cũng không chen vào, đợi cô nói xong thì mới “xuy” một tiếng, cười nhạo cô: “Ai nói muốn cùng chị đến thành phố Bắc chứ? Em chỉ là cho chị mặt mũi trước mặt chị Trình Âm, chị tưởng thật hả?”

Lâm Khê:

Cô đưa tay gõ đầu Trần Dã một cái, cái thằng quỷ nhỏ này.

Thi đại học xong, Lâm Khê nhận được một đống cuộc gọi, có của người nhà họ Nhạc, còn có của nhà họ Lương và nhà họ Trịnh ở Bắc Thành.

Phía nhà họ Lương là Tôn Văn Anh gọi tới, cô ấy nghe nói Lâm Khê cuối cùng vẫn định học Học viện Mỹ thuật Bắc Thành thì rất vui mừng, nói với cô lúc tới nhất định phải nói với cô ấy, đến lúc đó lái xe đi đón cô gì đó.

Chờ khi có kết quả thi đại học, Lâm Khê càng nhận được vô số cuộc điện thoại.

Ngoại trừ nhà họ Nhạc, nhà họ Lương nhà họ Trịnh ở thành phố Bắc cũng kia hỏi cô thành tích thế nào, có đủ đậu Học viện Mỹ thuật Bắc Thành không, ngoài ra còn có không ít phóng viên tin tức gọi điện thoại tới.

Bởi vì cô thi được hạng năm trong số thủ khoa của khoa Văn thành phố Tân An, tỉnh Quảng Đông.

Dĩ nhiên Học viện Mỹ thuật Hoa Thành và Học viện Mỹ thuật Bắc Thành đều nhận được tin này, hai trường đều gọi điện thoại tới, vô cùng có thành ý mời Lâm Khê học trường bọn họ.

Sau khi nhà họ Nhạc biết cô quyết định học Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, mợ nhà họ Nhạc là Mạnh Thư Ninh lại gọi điện thoại riêng cho cô, nói với cô: “Tiểu Khê, có một việc muốn hỏi ý cháu.”

Lâm Khê bảo bà ấy nói.

Mạnh Thư Minh nói: “Là bên phía dì Nhạc của cháu, lúc trước bà ấy nghe nói cháu định học Học viện Mỹ thuật Bắc Thành thì động tâm, muốn dọn đến thành phố Bắc ở. Thật ra việc này cũng vừa khéo, cháu biết bà ấy là biên kịch mà, mấy ngày trước, bà ấy có một kịch bản trùng hợp muốn quay ở thành phố Bắc, đoàn phim mời bà ấy đến thành phố Bắc ở một khoảng thời gian. Vốn dĩ bà ấy còn do dự, nghe nói cháu muốn đến thành phố Bắc học đại học thì lập tức muốn tới. Nhưng bà ấy sợ cháu sẽ cảm thấy trong lòng có gánh nặng nên bảo thím hỏi ý kiến cháu.”

Nói xong bà ấy lại dừng một chút, nói: “Tiểu Khê, cháu yên tâm, dì Nhạc của cháu là người rất độc lập và cũng rất tôn trọng người khác, cháu không cần lo bà ấy sẽ đem lại gánh nặng cho cuộc sống của cháu, hoặc là tương lai sẽ khiến cháu có áp lực tâm lý chi phối quyết định của cháu gì cả, nếu xảy ra chuyện như vậy, các cháu nói với mợ, bọn mợ sẽ cản bà ấy.”

“Bà ấy hiện tại như vậy, chỉ là muốn gần cháu một chút, hoặc là mợ nói với bà ấy, sau này mỗi lần bà ấy tìm cháu thì bảo bà ấy gọi Dĩ Mạn theo, như vậy hai người cũng có thể náo nhiệt một chút.”

Đương nhiên Lâm Khê sẽ không có ý kiến, nghe xong câu cuối cùng thì càng không có ý kiến.

Thật ra cô hoàn toàn không lo Nhạc Minh Tư sẽ lấy thân phận mẹ đẻ mà chi phối quyết định của cô, nhà họ Nhạc không phải gia phong như vậy.

Hơn nữa cô biết mẹ ruột của cô, bà Nhạc Dĩ Mạn với người cô này vô cùng thân thiết, có Nhạc Dĩ Mạn ở đó, quả thật cô sẽ không cảm thấy quá xấu hổ, cũng không phải xấu hổ. Chỉ là cô không có kinh nghiệm sống chung giữa mẹ và con gái như thường, tuy trong lòng rất đồng tình cũng rất tôn kính Nhạc Minh Tư, nhưng đối với loại tình cảm thân thiết này vẫn có chút không quen.

Vào lúc Lâm Khê nhận được giấy báo nhập học thì đã từ chối phần lớn cuộc phỏng vấn, định chuyên tâm làm tập tranh Tân An lịch sử biến thiên, ít nhất lúc hoàn thành bản thảo trước khi khai giảng, người nhà họ Trần đã tới nhà.

Hơn nữa còn là ông cụ Trần, bà cụ Trần và Trần Đông Bình cùng nhau mang theo hậu lễ tới cửa, thái độ khiêm nhường thành khẩn hơn trước kia gấp trăm lần, nhưng Trần Đông Bình nhìn thấy Trần Dã cũng không bực mình nữa, chỉ gục đầu xuống, vẻ mặt nản lòng.

Việc này là sao đây?

Chẳng lẽ là tới nhà nói giúp cho Diệp Mỹ Dung?

Chuyện lúc trước Diệp Mỹ Dung, Chu Lai Căn xúi giục Trương Tú Mai, bảo người nhà họ Thẩm tới nhà nói Thẩm Hương mới là người nhà họ Lâm đã lập án, nhưng vẫn chưa phán quyết.

Trương Tú Mai lén đổi con, lại liên hợp với nhà họ Thẩm muốn dùng Thẩm Hương giả mạo con gái nhà họ Lâm, mưu đồ bất động sản nhà họ Lâm, đây là hai vụ án. Trước là án của một mình Trương Tú Mai, sau đó người liên lụy cũng rất nhiều, Trương Tú Mai cùng và vợ chồng nhà họ Thẩm là thủ phạm chính, vẫn luôn bị giam trong trại tạm giam, những người khác thì phóng thích tạm thời.

Chu Lai Căn đã từng chống gậy, dẫn Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo tới nhà họ Lâm khóc lóc, thậm chí chạy tới ủy ban thôn của thôn Lâm Hạ khóc lóc với bà Ba, xin Lâm Khê đừng truy cứu trách nhiệm hình sự Trương Tú Mai và nhà họ Chu. Bọn họ bảo đảm chỉ cần Trương Tú Mai được thả, cả nhà họ sẽ lập tức về quê, không tới quấy rầy Lâm Khê nữa, lại kéo theo hai đứa nhỏ Chu Mỹ Châu và Chu Gia Bảo tới nói, nói nếu Trương Tú Mai ngồi tù, vậy hai đứa nhỏ này làm sao đây, bọn chúng sẽ không có mẹ.

Hai đứa nhỏ này không có mẹ thì làm sao?

Vậy Nhạc Minh Tư thì sao? Cả đời của nguyên chủ c.h.ế.t thảm thì sao?

Lâm Khê chỉ nói một câu, bảo bọn họ tự mình đi tìm Nhạc Minh Tư.

Bởi vì chuyện lén đổi con, người truy tố trách nhiệm hình sự của Trương Tú Mai là Nhạc Minh Tư.

Người nhà họ Chu sao có thể tìm Nhạc Minh Tư?

Nhà họ Chu không còn cách nào, hơn nữa bởi vì vụ án này, Chu Gia Lượng cũng đã thất nghiệp, cả nhà không có thu nhập, đầu tiên là đến nhà họ Trương ở mấy ngày. Nhưng nhà họ Trương thấy bọn họ nghèo túng nên cũng lật mặt ngay, cuối cùng không còn cách nào cũng chờ không được Trương Tú Mai ra nên hiện tại cả nhà đều đã về quê thôn họ Chu Gia.

Còn về Diệp Mỹ Dung, bà ta tự ý khẳng định là bà ta bất bình việc Lâm Khê ở sau lưng phá hoại thanh danh bà ta, nói bà ta ngược đãi Trần Dã, nhưng rõ ràng trước giờ bà ta chưa sống cùng một mái hiên với Trần Dã, cho nên trong lòng bà ta nghẹn khuất tức giận. Lại nghe nói cô cũng lạnh nhạt vô tình như vậy với mẹ ruột là Trương Tú Mai, cảm thấy nhân phẩm cô không tốt nên mới nảy ra ý định chọc tức cô, hơn nữa nhà bà ta làm buôn bán, bạn bè luật sư đều rất nhiều, bất động sản của nhà họ Lâm đã đứng tên Lâm Khê. Cho dù nói là năm đó ôm lầm con, cô không phải con gái ruột nhà họ Lâm, Thẩm Hương cũng không thể nào lấy được bất động sản nhà họ Lâm, cho nên căn bản không tồn tại sự lừa dối gì. Sau cùng dưới sự bảo đảm của luật sư nhà họ Trần, Diệp Mỹ Dung đã được thả.

Nhưng mà tuy Diệp Mỹ Dung được thả ra nhưng Lâm Khê lại không huỷ khiếu nại, nên vẫn phải đợi tòa án phán quyết.

Cho nên, bọn họ là muốn hòa giải riêng?

Dù sao thì nhà họ Trần ở địa phương cũng coi như là có m.á.u mặt, Diệp Mỹ Dung ra toà, dù cuối cùng kết quả phán quyết như thế nào cũng đều mất mặt.
— QUẢNG CÁO —