Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 192



Mặt Hứa Đan nóng rát.

Cô ta muốn nói không phải như thế, chẳng lẽ cậu không xa lánh tôi sao? Chẳng lẽ cậu không làm khó tôi sao?

Nhưng hiện tại không phải chuyện nhờ cha mẹ cô ta tìm lãnh đạo học viện đã được như ý mình, cũng trả đũa cô ta rồi sao?

Nghĩ như vậy, trong lòng cô ta đột nhiên rét run, từng chuỗi chuyện này, nếu căn bản chính là Lâm Khê mưu tính từng bước một thì sao? Bên cạnh cô ta trước giờ chưa từng có người cùng tuổi có tâm cơ sâu như vậy!

Nghĩ đến thủ đoạn cô đối phó với mình và Chu Vân Vân, vừa không cho người ta mượn cớ, lại khiến mình và Chu Vân Vân như cá trong lưới, giãy giụa không ra, lại càng lúc càng hít thở không thông.

Cô ta trừng Lâm Khê, nói: “Cậu cố ý, cậu cố ý dẫn dắt người khác nghĩ theo hướng đó, những lời đồn đãi đó cũng là do cậu dẫn dắt mà ra, đúng không?”

Lâm Khê sửng sốt, ngay sau đó cười “xùy” một tiếng, nói: “Nếu cậu thật sự muốn nói như vậy thì cũng không sao. Nhưng mà Hứa Đan à, lúc cậu khóc lóc kể lể với cha mẹ cậu nói tôi liên hợp với bạn học xa lánh chèn ép cậu, cậu thật sự không biết sẽ sinh ra hậu quả gì sao? Nếu tôi mềm yếu vô dụng, sau này ở trường học có lẽ sẽ nguy hiểm từng bước, thậm chí bị buộc tạm nghỉ học. Khi đó, e là lương tâm cậu cũng sẽ không đau, chỉ biết cảm thấy lúc trước tôi quá mức bướng bỉnh, dám không biết tự lượng sức mình mà cản trở tiền đồ của cậu, là tôi đáng đời, có phải không?”

Sắc mặt Hứa Đan bỗng trắng bệch, nghểnh cổ lên.

Lâm Khê cười khẩy một cái, nói tiếp: “Vậy là cậu không hề nghĩ tới, nhưng nếu tôi không yếu đuối dễ bắt nạt như vậy, không phải người mà quyền thế nhà các cậu có thể đàn áp, tình huống xảy ra như bây giờ không phải là bình thường sao? Làm chuyện ác hoặc là ức h.i.ế.p không thành ắt bị nghiệp quật, không hiểu sao?”

“Làm chuyện ác, ứp hiếp, Lâm Khê, cậu có tư cách gì nói tôi như vậy? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Cậu không ở trong trong ký túc xá liên hợp tác với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh xa lánh chèn ép tôi và Chu Vân Vân nhỉ? Chẳng lẽ cậu không biết các cậu cả ngày cùng vào cùng ra đã tạo thành ảnh hưởng gì tới tâm lý của chúng tôi không? Cùng là giúp đỡ cậu, chỉ là cậu đối với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh như thế nào, đối với tôi lại là như thế nào, trong lòng cậu không rõ ràng sao?”

Hứa Đan rốt cuộc nhịn không được rống lên.

Lâm Khê nhướng mày, nói: “Cậu trách tôi đối xử với cậu không tốt bằng Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh?”

Cô quả thực thiếu chút nữa bật cười.

Cô nói: “Hứa Đan, cậu nhìn bản thân mình xem, từ ngày đầu tiên tôi đến ký túc xá, cậu thật sự muốn làm bạn bè với tôi từ tận đáy lòng sao? Địch ý và phòng bị trong mắt cậu chỉ thiếu điều bay ra thôi, lời Chu Vân Vân nói vào ngày đầu tiên khai giảng, chưa chắc không phải nói đúng bụng dạ cậu đâu nhỉ, khiến cậu vô cùng vui vẻ nói lời thật, Chu Vân Vân vẫn rất hiểu cậu.”

“Như này, trước nay tôi cũng chưa hề lạnh mặt với cậu, đối xử với cậu tương đối lễ phép, cũng không kém với các bạn học khác trong ký túc xá. Cậu muốn tham dự triển lãm tranh, tôi cũng cho cậu một bộ phận công việc toàn quyền do cậu phụ trách, cứ như vậy, cậu còn cảm thấy tôi xa lánh chèn ép cậu? Chỉ bởi vì tôi đối xử với cậu không tốt bằng Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết và Tôn Minh Minh? Các cậu ấy là bạn tôi, cậu cũng đâu phải bạn tôi, vì sao tôi phải tốt với cậu hơn các cậu ấy?”

Đây là công chúa từ đâu tới vậy.

Mặt Hứa Đan càng đỏ bừng, trên mặt vừa thẹn vừa nhục.

Cô ta muốn nói không phải như vậy, ai thèm cậu đối xử với Vương Nhiên, Triệu Ức Tuyết, Tôn Minh Minh tốt, chỉ là lời này lại nói không ra, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Cả người cô ta run rẩy một trận, một hồi lâu mới nói: “Được, Lâm Khê, tôi nói không lại cậu, từ nhỏ tôi đã không giỏi nói, tôi nhận thua cậu, cậu thắng, được chưa? Như vậy được chưa? Có thể làm rõ chân tướng sự thật với người trong trường chưa?”

Đây nào phải vấn đề về giỏi nói hay không?

Là vấn đề về đầu óc nhỉ?

Lâm Khê có chút thương hại mà nhìn cô ta: “Cậu nhận thua tôi? Nhưng Hứa Đan à, trước giờ tôi chưa hề so sánh với cậu, trong mắt tôi, trước nay cậu đều không được coi đối thủ. Hứa Đan, lo mà dẹp sự kiêu ngạo của cậu đi. Thật ra, rốt cuộc cậu có cái gì đáng mà kiêu ngạo chứ?”

“Không nói người khác, chỉ trong ký túc xá chúng ta, bàn về năng lực chuyên môn và kỹ năng cơ bản, cậu không bằng tôi, bàn tính cách, dù là rộng rãi cởi mở hay là năng lực kết giao với người khác, cậu đều không bằng Vương Nhiên và Tôn Minh Minh. Bàn về dịu dàng thận trọng, cậu không bằng Triệu Ức Tuyết, thậm chí bàn về uyển chuyển cầu toàn, năng lực chịu khổ thì cậu đều kém xa Chu Vân Vâ. Nếu bàn về tướng mạo, vậy càng đừng nói, cho nên rốt cuộc cậu có gì đáng mà kiêu ngạo chứ?”

“Bàn về gia thế sao? Cậu có một ông nội làm phó viện trưởng của viện hội hoạ? Không nói đến việc người khác chưa từng nói gia cảnh của họ với cậu, cho dù bọn họ thật sự không có một ông nội có thể giúp đỡ cho bọn họ, vậy thì sao?”

“Đó vốn không phải năng lực của chính bản thân cậu, nếu cậu có năng lực có thực lực, vậy quả thật có thể trở thành sự giúp đỡ cho cậu. Nhưng cậu không phải, lại còn cố tình lòng dạ hẹp hòi, dùng quyền thế như đường vòng, như vậy cục diện hôm nay cậu đối mặt chỉ là một bài học nhỏ cho cậu mà thôi. Tương lai sợ là cậu chỉ có thể chịu càng nhiều đả kích hơn, cậu tự giải quyết ổn thoả đi!”

“Cậu!”

Hứa Đan tức giận đến mức n.g.ự.c phập phồng.

Nhưng Lâm Khê vẫn chưa xong, mang theo trào phúng nhàn nhạt, nói: “Những lời đồn đại bên ngoài đều là cậu chủ quan nghĩ rằng cái gì mà tôi xa lánh chèn ép cậu, kết quả do mình gây ra, vậy cậu cũng phải học tự mình nhận lấy. Từ một góc độ khác mà nói, những lời đồn bên ngoài cũng không giả, cho nên, cậu bảo tôi làm sáng tỏ cái gì chứ?”

“Làm sáng tỏ cha mẹ cậu quả thật tạo áp lực cho trường học nhưng vô dụng, chức lớp phó học tập là tự tôi từ chối, Tân An là tự tôi muốn về? Tôi thấy, cậu ngoan ngoãn mà nhận lấy đi.”

Hứa Đan rất tức, cuối cùng cũng nhịn không được, cô ta giơ tay muốn đánh lên mặt Lâm Khê nhưng bị Lâm Khê bắt lấy hất ra, sau đó trở tay tát một cái lên mặt cô ta, Hứa Đan không dám tin mà trừng mắt nhìn Lâm Khê, không thể tin được cô lại đánh mình.

Lâm Khê cười khẩy.

Cô đúng là đã học đánh võ và võ phòng thân một thời gian rất lâu, chính là vì lúc đánh nhau với người ta thì không yếu thế.

Lâm Khê nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi tát cậu một cái, có phải cậu cảm thấy vô cùng ấm ức, vô cùng nhục nhã không? Vậy lúc cậu ở đây giơ tay đánh tôi có nghĩ tới cậu có tư cách đánh tôi hay không? Nếu dám giơ tay đánh tôi thì phải có chuẩn bị tâm lý là tôi sẽ phản kích.”

“Thế giới này không phải vây quanh cậu, cho dù nhà cậu có quyền thế, quen nhiều giáo viên, lãnh đạo trong trường học cũng không phải cái gì đều là nhà cậu nói là được, muốn tạo áp lực ép người ta lại còn muốn làm bộ vô tội, không bị người ta chỉ trích, trên đời này không có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy. Có điều, cậu suy nghĩ cẩn thận rồi thì có lẽ đã không đến đây tìm tôi, nếu cậu không suy nghĩ cẩn thận, chúng ta cũng không có gì để nói. Tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi được, mời đi đi.”

Cô nói xong đi tới cửa, mở cửa, nhìn cô ta.

Hứa Đan bụm mặt mình.

Đời này cô ta chưa từng chịu nhục nhã như vậy, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại chịu không nổi, xoay người xông ra ngoài, sau đó “bịch bịch bịch” xuống lầu.

Vừa xông vào đầu cầu thang bộ đã gặp phải Tiểu Dã đang ở trên lầu.

Tiểu Dã nhìn cô ta, cô ta thì quay đầu nhường rồi bước nhanh lao xuống lầu.

Tiểu Dã nhìn bóng dáng cô ta biến mất khỏi cửa thang máy mới lười nhác mà bước chân lên lầu, nhìn chị cậu vẫn còn đang đứng ở cửa rồi đi qua, đá giày, vào phòng, tự mình rót ly nước rồi mới nói: “Chị, chị mà lại ra tay?”

Lâm Khê bật cười, tâm tình có chút không tốt gặp Hứa Đan trước đó liền biến mất.

Cô nói: “Ừ, cô ta muốn đánh chị, chị bắt lấy tay cô ta, trực tiếp cho cô một cái tát. Nhưng mà…”

Cô cường điệu: “Đánh người là không đúng.”

Tiểu Dã “xùy” một tiếng, có điều cũng không tranh luận với cô, chỉ nói: “Về thì sớm quay lại đây một chút đó.”

Trời đổ cơn mưa màu đỏ rồi*, Lâm Khê bật cười, vừa mới chuẩn bị duỗi tay xoa đầu Tiểu Dã, biểu đạt tâm trạng vui sướng và vui mừng của mình thì nghe thấy cậu thong thả ung dung mà nói tiếp: “Nhìn chị cãi nhau với người ta rất thú vị, chị quay về rồi thì ít kịch hơn rất nhiều.”

*Ý chỉ chuyện không thể xảy ra

Lời này quả thật là cậu nói từ tận đáy lòng.

Một năm nay, nhìn chị cậu cãi nhau với người ta, nhìn cô chỉnh người ta đến mức tức muốn hộc m.á.u lại vẫn có thể đứng ở phía có lý thì cảm giác cũng rất không tệ. Không giống cậu, trước kia đều là dùng nắm đ.ấ.m nói chuyện, kết quả mỗi lần đều làm đến be bét, đối phương khóc sướt mướt mà tới nhà, ông bà nội cười nịnh nọt xin lỗi, mỗi lần đều tức điên.

Còn về chuyện của Hứa Đan lần này, cậu cũng biết không ít.

Bởi vì cậu luôn lo lắng chị cậu bị bắt nạt, cho nên tuy trên mặt khinh thường nhưng thật ra đều nghe ngóng rõ ràng chuyện ở ký túc xá và trường học của cô.

Như cô và Chu Vân Vân cùng với Hứa Đan có chút mâu thuẫn, cậu đã sớm biết rõ từ chỗ Vương Nhiên và Tôn Minh Minh.

Những lời đồn trong trường học gần đây, cậu biết còn nhiều hơn chị cậu.

Trong việc này, thậm chí không thiếu bút tích của cậu.

Cậu là ai chứ?

Lâm Khê nghe xong lời cậu nói vốn dĩ định xoa tóc cậu, sau đó lại đổi tay đánh vào vai cậu: “Chị cảm ơn lời nịnh bợ của em nhé.”

Tiểu Dã đáp lại ngay: “Không cần khách sáo.”

Lâm Khê:

Bên kia Hứa Đan bụm mặt rời nhà họ Lâm.

Cô ta ở bên ngoài bàng hoàng một hồi, cuối cùng cũng không về lại ký túc xá, nhưng mà bộ dạng như này nên cô ta cũng không muốn về nhà.
— QUẢNG CÁO —