Thập Niên: Đại Tạp Viện Tiểu Mỹ Nhân

Chương 199



Ông cụ Triệu đã vô cùng bất ngờ.

Triệu Tiến vừa định mở miệng nói tiếp, cửa lại “rầm” một tiếng, bà cụ Triệu mặt mày sợ hãi xông vào, bà ta bắt lấy Triệu Tiến nói: “Con nói cái gì, nói cái gì mà tai ương đẫm máu, công nhân của con cũng không chịu làm việc, chuyện làm ăn không cách nào làm nữa?”

Triệu Tiến nhìn sang bà ta, lời ít mà ý nhiều: “Diệp Mỹ Dung mệnh mang hung thần, mang tai ương đẫm máu, đi đến đâu sẽ có tai họa đến đó. Mấy ngày trước sự cố trong công trường con chính là vì cô ta tới nhà ở mà gây ra.”

Bà cụ Triệu lập tức nằm bơ phờ lên ghế tre, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

“Vậy Gia Phúc thì sao?”

Ông cụ Triệu vẫn xem như chịu được, nói: “Vậy Gia Phúc có vấn đề không?”

“Người nhà họ Trần không nói, hẳn là không có việc gì.”

Ông ta nói: “Có điều giữ lại cũng khiến lòng người ghét bỏ, hay là đưa nó đi, đi xa xa ấy, đi học trường nội trú. Nói với bên ngoài là Diệp Mỹ Dung tới nhà lừa gạt, nó căn bản không phải con cháu nhà chúng ta, công an đã phá án, cô ta đã từng bị công an bắt tội lừa gạt vài lần! Chờ khi cô ta ra, chúng ta cho cô ta một số tiền, để sau này cô ta đừng về Tân An, cũng đừng đi gặp con nữa, nếu cô ta không chịu…”

Sắc mặt ông ta u tối, nói: “Nếu cô ta không chịu thì cứ kiện đi, xem tiền án của cô ta như vậy, một người đem con đi khắp nơi lừa gạt, thẩm phán sẽ phán con cho cô ta hay là phán cho chúng ta!”

Ông cụ Triệu gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy.”

Bà cụ Triệu nghe nói những việc này thì vẫn lo lắng vô cùng, tim đập “thình thịch”, sau một lúc lâu thì đột nhiên hỏi: “Vịnh Mai đâu? Chuyện lớn như vậy, sao không thấy nó về cùng con?”

Triệu Tiến vừa nghe mẹ mình hỏi đến Bảo Vịnh Mai thì mặt lập tức lướt qua vẻ xấu hổ và mất tự nhiên.

Hôm nay dĩ nhiên là ông ta có gọi bà ấy cùng đến, Bảo Vịnh Mai lại cười khẩy nói: “Cha mẹ ông đã đón một cô con dâu khác về nhà ở, lần trước tôi đã nói rồi, hiện tại chúng ta ở xã hội mới, không thịnh hành việc một chồng hai vợ. Để bà ta ở nhà chính là bảo tôi sau này đừng đến thôn họ Triệu, hai đứa con tôi cũng sẽ không đi, chẳng lẽ bọn nó đến thôn họ Triệu gọi người khác là mẹ sao? Lúc ấy cha mẹ ông bèn nói tôi không nói lý lẽ, không hiền không thục rồi chọn con dâu kia.”

“Tôi không biết người khác hiền thục như thế nào, nhưng Bảo Vịnh Mai tôi nói chuyện là nói một không hai. Nếu bọn họ nhận con dâu khác, không xem tôi như con dâu nhà họ Triệu thì con gái tôi kêu bọn họ ông bà nội ngần ấy năm cũng không bằng một đứa gọi một tiếng ông bà nội, lần này là họ Diệp, tiếp theo ai biết là họ gì? Chúng cũng không lại gần sự chê bai này nữa, đến thôn họ Triệu khiến cho người ta chê cười.”

Trong lòng ông ta không thoải mái, nhưng việc này suy cho cùng cũng là nhà mình đuối lý, có không thoải mái thì có thể làm sao đây?

Lúc này bà cụ Triệu hỏi, ông ta tức giận nói: “Lần trước không phải cha mẹ bảo cô ấy đừng tới sao?”

Ông cụ Triệu và bà cụ Triệu:

Bà cụ Triệu ngượng ngùng: “Không phải lúc đó là tình huống đó sao? Hiện tại họ Diệp kia đi rồi, nó cũng có thể về rồi chứ?”

Có điều từ đầu đến cuối cũng không Bảo Vịnh Mai đến thôn họ Triệu.

Dù Triệu Tiến muốn dẫn con gái đi, hai đứa con gái cũng không chịu, con gái suy nghĩ nhiều, bọn chúng thấy lúc trước mẹ mình bị ông bà nội và người phụ nữ kia chọc tức thành cái dạng gì, còn có ánh mắt hung tợn của đứa bé trai kia nhìn chúng.

Người phụ nữ kia tìm tới nhà bọn chúng, nói với mẹ chúng rằng giờ mẹ mình sắp ly hôn, ông bà nội chúng cũng chỉ có thể đồng ý. Đấy còn là lúc đầu, thời gian dài sau thì như ông bà cụ nhà họ Trần năm đó vậy, đó là đứa cháu trai trưởng nuôi ở dưới gối, không phải nói không cần là không cần? Hai đứa con gái rẻ tiền có ích lợi gì?

Hai cô gái bởi vì từ nhỏ ông bà nội thiên vị anh họ nhà bác cả hơn, hễ là chúng có thứ gì tốt đều sẽ ép chúng nhường cho anh họ con bác cả, vốn dĩ trong lòng chúng đã có bóng ma và vướng mắc, lúc này lại trải qua chuyện như vậy nên đâu thể chịu về thôn họ Triệu?

Không hận đã xem như không tệ rồi.

Lâm Khê nghe được mấy việc này đã là ba tuần sau.

Công việc của cô thuận lợi, chủ tịch hiệp hội tranh thư hoạ Tân An vô cùng ủng hộ công việc của cô, giúp cô thu thập rất nhiều tác phẩm, ngoài ra còn đề nghị với cô, nói chờ bên thành phố Bắc tổ chức triển lãm tranh xong thì có thể mở một triển lãm tranh cùng thể loại ở Tân An không. Tiền vốn và hoạt động tổ chức hoàn toàn không cần Lâm Khê và Học viện Mỹ thuật Bắc Thành lo, bọn họ sẽ tự xin chính phủ, kinh tế Tân An phát triển mạnh mẽ và nhanh chóng, phương diện văn hóa lại yếu, chính phủ Tân An luôn ủng hộ các loại hoạt động về văn hóa và sáng tạo khoa học kỹ thuật, tin rằng nhất định sẽ ủng hộ mạnh mẽ.

Lâm Khê chỉ cần giúp bọn họ liên lạc với phía Học viện Mỹ thuật Bắc Thành, sau đó cùng nhau hợp tác xin là được.

Việc này vốn dĩ chính là một ý tưởng khác Lâm Khê nên đương nhiên vô cùng vui mừng mà ủng hộ.

Mấy ngày nay cô tiếp tục vì triển lãm tranh mà thu thập sàng lọc tác phẩm của nghệ thuật gia ở Tân An, mặt khác cũng phối hợp với chủ tịch hiệp hội thư họa soạn thảo đơn kiến nghị và liên lạc với Học viện Mỹ thuật Bắc Thành.

Thời gian bọn họ xin tổ chức triển lãm tranh ở Tân An bước đầu định vào trước hoặc sau tết Nguyên Tiêu, khi đó đã cách triển lãm tranh ở thành phố Bắc hơn hai tháng, đủ để bọn họ chuyển tác phẩm ở thành phố Bắc đến đây.

Còn nữa, lúc đó vừa là tết vừa là nghỉ đông, lượng người lớn, bên Lâm Khê cũng có thể hỗ trợ.

Cho nên Lâm Khê cứ bận mấy việc này nên tạm thời quên mất chuyện Diệp Mỹ Dung.

Sau đó, hôm nay Tôn Văn Thục lại đưa Bảo Vịnh Mai tới thăm cô, vẫn dẫn hai đứa con gái theo, còn mang theo rất nhiều quà và trái cây.

Bảo Vịnh Mai rất mạnh tay tặng Lâm Khê một cái túi Hermes dây đeo màu hồng nhạt.

Lâm Khê vừa thấy quả thực ngơ người, là túi dây đeo Hermes phiên bản sưu tầm, chính là cái gần một trăm ngàn đồng ở đời sau.

Đây là cái Hermes cô nhận được đầu tiên sau khi trở thành Lâm Khê, không phải tự mình mua, không phải Lương Triệu Thành tặng, thế mà là món quà mình nhận được vì mình đơn giản bày mưu tính kế trị đồ cặn bã!

Lâm Khê cầm cái túi lật xem, quả thực yêu thích không buông tay.

Bảo Vịnh Mai thấy Lâm Khê như vậy, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, cười nói: “Đây là một thời gian trước cô của chị ra nước ngoài đem về cho chị, chị thấy đẹp lại còn tinh xảo, nhưng màu sắc thì chị không dùng được, nghĩ chắc mấy cô gái như em sẽ thích nên đem qua đây cho em.”

Quả thật Lâm Khê rất thích.

Hơn nữa cũng thật sự rất thực dụng!

Nhưng cho dù cô không biết hiện tại cái này cụ thể bao nhiêu tiền nhưng chắc chắn cũng không rẻ, nói không chừng có tiền cũng không mua được, cho nên cô vẫn lưu luyến mà trả nó cho Bảo Vịnh Mai: “Cái này quý giá quá, em không thể nhận được.”

Bảo Vịnh Mai cười nói: “Cái gì mà quý giá với không quý giá, chẳng qua đều là vật trên người, với chị mà nói, đeo cái mười đồng hay là một ngàn đồng thì chỉ cần dùng tốt và thích là được, em thích là chị yên tâm. Tiểu Khê à, em phải biết rằng, không có em, không biết sau này chị và hai đứa con gái chị sẽ sống cuộc sống khốn khổ nhường nào, cho nên đây cũng chỉ là một chút tâm ý của chị, em có thể thích là chị mừng không biết bao nhiêu, nếu em thích mà không chịu nhận thì trong lòng chị mới không dễ chịu.”

Tôn Văn Thục cũng khuyên Lâm Khê nhận lấy.

Lúc này Lâm Khê mới nhận lấy, có điều cũng vẫn thầm tính toán, sau này lại chuẩn bị một ít quà tương tự để tặng lại mới tốt, tặng cho hai con bé vậy, quan trọng nhất không phải quý giá, mà là có lòng.

Buổi tối Lương Triệu Thành trở về thấy Lâm Khê đeo túi trước gương ngó trái ngó phải, rốt cuộc nhịn không được, hỏi cô: “Mới mua sao?”

“Không phải.”

Lâm Khê cong mắt cười nói: “Là Bảo Vịnh Mai tặng, chị Bảo hôm nay đặc biệt đến đây tặng cho em, nói là cô chị ấy từ nước ngoài đem về cho chị ấy, chị ấy cảm thấy màu sắc không thích hợp nên đem qua đây cho em, đây chính là cái Hermes đầu tiên của em ở đây, quá thực dụng.”

Bảo Vịnh Mai?

Lương Triệu Thành sửng sốt một lát mới phản ứng lại Bảo Vịnh Mai là ai.

Là vợ hiện tại của chồng chưa cưới trước đây của Diệp Mỹ Dung.

Cũng may anh có trí nhớ siêu mạnh, nếu không quan hệ vòng vòng như vậy, sao mà anh nhớ được?

Nhưng vì sao Bảo Vịnh Mai lại đặc biệt đến tặng túi cho Lâm Khê?

Còn là đồ của cô bà ấy đặc biệt đem từ nước ngoài về, thấy Lâm Khê thích như vậy, hiển nhiên là món đồ rất không tồi.

Anh lập tức nghĩ đến mấy tin có liên quan đến Diệp Mỹ Dung mà gần đây người khác truyền tới cho anh, không lẽ có cô ra tay?

Anh vốn đang âm thầm kinh ngạc Diệp Mỹ Dung cuối cùng cũng gặp phải một người cao tay, lần này làm đến mức sợ là khiến toàn bộ Tân An đều không có chỗ dung thân, nhưng không ngờ người cao tay kia lại là vợ mình.
— QUẢNG CÁO —