Lâm Khê vừa đi, tất cả mọi người đồng thời đập tay lên lá thư tố cáo trên bàn, nhìn về phía thấy Hầu: "Lão Hầu, ông có suy nghĩ gì về chuyện này?"
Thầy Hầu có suy nghĩ gì?
Lúc này trong lòng thầy Hầu thật sự như sông cuộn biển gầm.
Từ nội dung bức thư này, đến những chuyện đã xảy ra trong nửa năm qua, rồi đến lần này Lâm Khê lời lẽ ngay thẳng, trong lòng thầy Hầu có thể không chấn động sao?
Ông ấy không thể tin được cũng không thể chấp nhận được, mọi thứ sẽ náo loạn đến mức này.
Chuyện này tuyệt đối không thể báo cảnh sát, nhưng chỗ Lâm Khê tuyệt đối sẽ không dễ dàn xếp ổn thỏa.
Ông ấy lẩm bẩm: "Tôi đã từng nói với các người, trước tiên đừng làm lớn chuyện này, khoan hãy tìm Lâm Khê, chúng ta hãy điều tra rõ ràng trước rồi nói tiếp."
Mọi người: Đây không phải là mã hậu pháo(*) sao?
(*) 马后炮: Nói vuốt đuôi (ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì)
Nhưng ông ấy đã nói là "tôi đã nói với các người".
Phó hiệu trưởng Khúc xoa xoa lông mày, nói: "Nói những chuyện này thì cũng vô ích, chuyện này nhất định phải điều tra rõ ràng, nhưng nếu có thể đè xuống thì nhất định phải đè xuống, nếu không sẽ dẫn đến ảnh hưởng rất xấu. Lão Hầu, đây là học sinh của ông, tôi giao Lâm Khê cho ông giải quyết, những lá thư tố cáo này cứ để đó cho tôi đi, những thứ này tuyệt đối không thể truyền ra ngoài. "
"Tôi thấy vẫn nên chia làm hai phần để ở trong phòng làm việc của phó hiệu trưởng Khúc và tôi đi, phong thư của lão Hầu vẫn để ở chỗ ông ấy, dù sao ông ấy còn phải chịu trách nhiệm theo dõi chuyện này."
Trưởng khoa lại nói: "Tránh cho đặt ở một chỗ rồi xảy ra chuyện, tôi thấy bạn học Lâm Khê cũng chưa chắc đã sẳn sàng nhương bộ, đến lúc đó em ấy nói chúng ta bao che người phỉ báng, xxx chứng cứ phỉ báng, nếu chuyện này nháo ra ngoài, trường chúng ta đừng mong ngẩng mặt làm người nữa."
Phó Hiệu trưởng Khúc:...
Hai người họ còn đang bàn bạc thì đầu của thầy Hầu lại càng đau hơn.
Ông ấy thực sự rất đau đầu.
Lâm Khê rời đi nhưng không trực tiếp chạy đi báo cảnh sát.
Cô nhìn thấy nội dung của lá thư tố giác, chuyện mà người tố giác quan tâm, trong lòng cô cũng đã nhanh chóng đoán được người có khả năng báo cáo nhất là ai.
Không cần phải vội.
Đến giờ phút này, không còn đơn giản chỉ là mắng một trận, tát một cái là có thể bỏ qua nữa rồi.
Cô trở về nhà.
Cô nhớ tối hôm qua sắc mặt của Lương Triệu Thành có hơi không thích hợp.
Mặc dù bình thường anh không nói nhiều nhưng áp suất đêm qua lại đặc biệt thấp, nhưng anh đã kiềm chế rất tốt, cô còn một bài kiểm tra nữa vào ngày hôm sau, nên cô đã không quá quan tâm.
Lúc này ngẫm lại cô mới phát hiện chỗ không thích hợp.
Anh vốn rất để ý đến Phó Vân Lương.
Chỉ mới bình thường trở lại trong vài tháng nay.
Bây giờ bởi vì lá thư này mà tiếp tục bị kích thích.
Cô biết anh sẽ tin tưởng cô, nhưng chuyện này thật đáng lo làm sao?
Anh là một người có tính cách như vậy.
Vốn lá thư tố cáo này đối với Lâm Khê mà nói thật ra không tính là chuyện lớn gì, nhưng nghĩ đến Lương Triệu Thành, trong lòng không khỏi rối rắm thành một đoàn, trong lòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Bước chân đi về nhà cũng dần tăng tốc.
Bây giờ đã là buổi chiều, thím Ngô đã đi ra ngoài mua thức ăn, Tiểu Dã còn đang ở trường chưa về nhà.
Lâm Khê vừa đẩy cửa đi vào thì thấy Lương Triệu Thành đang trầm mặt gọi điện thoại, cảnh tượng này không hiểu sao có hơi quen thuộc, bởi vì công việc của anh khá bận rộn, bình thường khi cô trở về nhà, anh cũng đang gọi điện thoại.
Cô bước đến và ôm lấy anh.
Tay Lương Triệu Thành đang cầm điện thoại dừng lại một chút, sau đó nói với đầu dây bên kia: "Tiếp tục giúp tôi điều tra một chút, tư liệu của đối phương, đều đưa đến cho tôi, ngày mai tôi sẽ đến chỗ anh xem."
Nói xong thì cúp điện thoại.
Lâm Khê còn đang ôm anh, anh cũng đưa tay ôm lấy cô: "Sao vậy? Làm bài không tốt sao?"
Lâm Khê không trả lời anh, chỉ cọ cọ trong n.g.ự.c anh, sau đó hít một hơi thật sâu, giống như mèo con.
Trái tim anh mềm nhũn, vẻ mặt cũng dần thả lỏng, ôm cô ngồi xuống ghế sô pha, nói: "Thi mệt à?"
Lâm Khê lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn kỹ anh, nói: "Anh có nhận được thư không?"
Sắc mặt của anh lập tức trầm xuống, thân thể cũng trong nháy mắt trở nên căng thẳng.
Lâm Khê lập tức có đáp án.
Cô vừa định hỏi anh thêm một câu nữa, nhưng anh đã ngay lập tức nắm lấy tay cô và hỏi cô: "Làm sao em biết? Người đó đã gửi bức thư đó cho ai?"
Vẻ mặt anh âm trầm, thật sự có hơi đáng sợ, Lâm Khê chưa từng nhìn thấy anh như vậy.
Cô nào biết bức thư người đó gửi cho Lương Triệu Thành hoàn toàn không giống với lá thư đã gửi cho lãnh đạo và giáo viên nhà trường?
Mà Lương Triệu Thành cho rằng người nọ gửi bức thư khó coi như vậy cho người khác, một giây kia sự tức giận của anh quả thực là dù có muốn áp chế cũng không áp được.
Lâm Khê có thể cảm thấy sự tức giận của anh.
Vội vàng dùng bàn tay còn lại đang tự do của mình để vuốt ve lưng của anh, trấn an anh: "Không có gì, chỉ gửi cho một số lãnh đạo và giáo viên nhà trường, lãnh đạo trường và giáo viên tìm em, em đã nói với các lãnh đạo và giáo viên là nếu họ tìm ra người đã phỉ báng em, thì phải khai trừ và trừng phạt thật nghiêm khắc, thông báo cho toàn trường và em cũng có ý định sẽ báo cảnh sát, vì vậy chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến em."
Lại nói: "Anh không cần tức giận, lãnh đạo trường và giáo viên bên kia em đã nói rõ rồi, chuyện này đơn giản chỉ là phỉ báng, anh phải tin em."
Lương Triệu Thành lập tức nhạy bén phát hiện ra vấn đề, hỏi cô: "Em đã đọc bức thư đó chưa?"
Nếu cô đã đọc bức thư đó, ngay cả khi đó là giả, cô cũng không thể bình tĩnh như vậy.
Dưới tình huống "một số lãnh đạo trường và giáo viên" đều đọc được nó.
Anh nắm tay cô rồi xoa xoa và nói: "Nội dung trong lá thư gửi cho lãnh đạo trường và các giáo viên là gì?"
Vừa rồi là do anh đã quá tức giận.
Bây giờ anh đã phát hiện ra chỗ không đúng và cũng ngay lập tức hiểu được, bức thư người đó gửi cho trường học và gửi cho anh với mục đích khác nhau, đương nhiên nội dung sẽ khác nhau.
Gửi đến trường là vì muốn lãnh đạo trường và các giáo viên kết tội Lâm Khê, mà gửi cho anh là vì muốn làm cho anh tức giận, có ác cảm với cô, cho nên lá thư đó rất mập mờ và khó coi, nội dung và từ ngữ tất nhiên sẽ khác nhau.
Lâm Khê cũng nhanh chóng phản ứng lại.
Cô không kiêng dè, nghiêm túc nói: "Thư tố cáo nói tới chuyện em và thầy Phó có mối quan hệ bất chính, nói rằng em đã thông qua mối quan hệ này để nhận được rất nhiều tài nguyên mà các học sinh khác không thể có được, bao gồm cả triển lãm ảnh, xếp hạng biên tập viên của các tác phẩm của học sinh triển lãm tranh, để cho nhà trường trừng phạt em và thầy Phó, lấy lại bầu không khí đáng có của trường học."
Suy nghĩ một chút thì chắc là lá thư được gửi cho anh không phải là nội dung này.
Chắc sẽ không đề cập đến tài nguyên trường học, công bằng và công chính, chắc sẽ thổi phòng các mối quan hệ nam nữ nhiều hơn, để anh tin rằng cô có quan hệ với những người đàn ông khác, cô sẽ bị trường học và gia đình ảnh hưởng nặng nề. Nhưng chỉ gửi vào một ngày trước kỳ thi cuối kỳ, chỉ cần Lương Triệu Thành không tin cô hoặc nhà trường trừng phạt cô, nếu tô chất tâm lý của cô không đủ mạnh mẽ, sau đó cô sẽ không thể tham gia kỳ thi, điểm số sẽ bị hỏng, có lẽ trong mắt một số người, hào quang lớn nhất của cô ở trường và bùa hộ mệnh sẽ không còn nữa.
Một chuyện tiếp nối một chuyện, không thể nói là không bỏ tâm tư vào.
"Đưa lá thư của anh cho em xem." Lâm Khê nói với anh.
"Không cần xem. "Anh lạnh mặt nói.
"Không sao đâu."
Cô nhìn dáng vẻ tức giận của anh khi cô nhắc đến bức thư đó thì cô đã biết bức thư đó có bao nhiêu khó xem rồi, nhưng cô vẫn khăng khăng nói: "Đưa em xem một chút, có lẽ em sẽ tìm thấy một ít manh mối."
Anh nhìn cô, sau đó buông cô ra, đứng dậy lấy ra một tờ giấy vẽ từ trong tủ quần áo, đi trở lại và đưa nó cho cô.
Lâm Khê có hơi kinh ngạc nhưng vẫn nhận lấy, cúi đầu nhìn lướt qua, sau đó vẻ mặt suýt nữa nứt ra, sau đó nghe thấy anh nói: "Đây là thứ được gửi kèm trong thư, em xem, chữ viết tay đã cố ý làm giả, nhưng nếu là tranh bản thân tự vẽ, chắc là em có thể nhìn ra manh mối."
Dừng một chút, anh nói thêm: "Mặc dù anh cơ bản đã tìm ra, nhưng không có bằng chứng nào trực tiếp hơn giấy vẽ này."
Lâm Khê nhìn tờ giấy vẽ, lại nhìn anh, biểu cảm thật sự là một lời khó nói hết, im lặng nói: "Tờ giấy vẽ này được kẹp trong thư?"
Anh nhìn thấy vẻ mặt này của cô, muốn tức giận, muốn tức giận nhưng phải đè nèn lại để cô không hoảng sợ, việc này thật là vừa tức giận vừa lo lắng.
Anh lạnh lùng nói: "Một tờ trong số đó."
Lâm Khê "à" một tiếng, hiểu được.
Bức tranh này là kí họa của cô và Thái Gia Chí, hai người ở cùng nhau khi diễn ra triển lãm tranh, nhưng bức tranh này mặc dù có thể nhìn ra là cô, giống thì khá giống, nhưng khí chất thật sự là một lời khó nói hết, rụt đầu rụt cổ. Ngược lại Thái Gia Chí bên cạnh thì tuấn lãng cao ngất, rõ ràng là tóc rẽ ngôi giữa, cũng có thể vẽ ra hiệu ứng phong lưu phóng khoáng, hàng gửi kèm này cũng quá rõ ràng rồi.
Lương Triệu Thành vừa nhìn thấy bức tranh đã lập tức tức giận, nhưng Lâm Khê lại nhìn ra vài phần hài hước.
Thậm chí cô còn muốn anh lấy tất cả các bức tranh khác ra cho cô xem.
Tuy nhiên, bức thư gửi cho lãnh đạo trường và giáo viên chỉ đề cập đến Phó Vân Lương.
Nhưng trong thư này còn có Thái Gia Chí, đầu óc Lâm Khê chuyển động thì đã biết nội dung chính của bức thư kia là cái gì rồi, Thái Gia Chí, Phó Vân Lương, khẳng định còn có người khác, cô có hơi tò mò muốn biết người này còn có thể biên soạn cái gì nữa.
Cô nhìn tốc độ nét bút, mặc dù cố ý đơn giản đi phong cách biến hóa của mỗi người, nhưng từ nhỏ đã lớn lên với bút vẽ, thành thật mà nói, Lâm Khê vừa nhìn lướt qua, đã cảm thấy quen thuộc.
Thực sự, nhìn thì có vẻ kín đáo nhưng thực tế có rất nhiều lỗ hổng.